lần đầu tiên ở căn hộ của tôi.
- Đứa bé là con của họ ?
- Không hẳn thế . Họ đã nhận một đứa bé mồ côi trong cô nhi viện làm con
nuôi.
- Tại sao họ phải làm như thế ?
- Đó là một cặp vợ chồng điển hình cho sự tốt bụng.
- Và hạnh phúc ?
- Hẳn thế.
- Họ cưới nhau bao lâu rồi ?
- Độ vài tháng.
- Tuy muộn, nhưng tôi sẽ có qùa mừng cho họ.
Giờ thì anh mới nở nụ cười :
- Đứa bé thật dễ thương và đáng yêu làm sao . Em có cảm thấy thế không,
Mẫn Quân ? Hay đó chỉ là cảm giác của tôi ?
Nàng thu hết sức lực để mỉm cười và đưa tay lấy lại khung ảnh :
- Vâng, đó là một đứa trẻ tuyệt vời.
Rồi như một sự vô tình, tay anh bật chợt cầm lấy tay nàng rồi anh kêu lên:
- Mẫn Quân ! Cườm tay em bị gì thế này ?
Nàng ngó xuống vết sẹo như sợi chỉ đã phai gần như màu da.
- Không bị gì cả.
- em nói dối.
Nàng nhún vai:
- Cứ coi như có một lúc nà đó tôi đã xuống tinh thần.
Thật vậy, nàng đã tự vẫn . Ba ngày sau khi giao Mẫn Khang cho Ân Dung
và Tinh Huy, nàng đã cắt cổ tay bằng lưỡi dao lam.
- Em đã chịu đựng qúa nhiều . - Anh dịu dàng nói và ôm nàng vào lòng.
Nàng tựa má vào vai anh, mắt đăm đăm nhìn vào cõi xa xăm.