THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 87

lần đầu tiên ở căn hộ của tôi.
- Đứa bé là con của họ ?
- Không hẳn thế . Họ đã nhận một đứa bé mồ côi trong cô nhi viện làm con
nuôi.
- Tại sao họ phải làm như thế ?
- Đó là một cặp vợ chồng điển hình cho sự tốt bụng.
- Và hạnh phúc ?
- Hẳn thế.
- Họ cưới nhau bao lâu rồi ?
- Độ vài tháng.
- Tuy muộn, nhưng tôi sẽ có qùa mừng cho họ.
Giờ thì anh mới nở nụ cười :
- Đứa bé thật dễ thương và đáng yêu làm sao . Em có cảm thấy thế không,
Mẫn Quân ? Hay đó chỉ là cảm giác của tôi ?
Nàng thu hết sức lực để mỉm cười và đưa tay lấy lại khung ảnh :
- Vâng, đó là một đứa trẻ tuyệt vời.
Rồi như một sự vô tình, tay anh bật chợt cầm lấy tay nàng rồi anh kêu lên:
- Mẫn Quân ! Cườm tay em bị gì thế này ?
Nàng ngó xuống vết sẹo như sợi chỉ đã phai gần như màu da.
- Không bị gì cả.
- em nói dối.
Nàng nhún vai:
- Cứ coi như có một lúc nà đó tôi đã xuống tinh thần.
Thật vậy, nàng đã tự vẫn . Ba ngày sau khi giao Mẫn Khang cho Ân Dung
và Tinh Huy, nàng đã cắt cổ tay bằng lưỡi dao lam.
- Em đã chịu đựng qúa nhiều . - Anh dịu dàng nói và ôm nàng vào lòng.
Nàng tựa má vào vai anh, mắt đăm đăm nhìn vào cõi xa xăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.