THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 85

tôi bệnh nặng.
- Sức khỏe của cha anh thế nào ?
- Cha tôi đã chết sau khi tôi trở về.
- Tội nghiệp mẹ anh phải chịu một sự mất mát qúa lớn.
- Điều đó tất nhiên, khi trong đêm giáng sinh năm đó, bà đã thiếp đi bên
những ngọn nến trước di ảnh của cha tôi.
- Tử Phong !
- Phải, điều đó đã xảy ra . Ngôi nhà chìm trong biển lửa . Tôi lao và cứu
mẹ, nhưng đã qúa muộn, mẹ đã đi theo cha.
- Tôi rất buồn, vì chuyện gia đình của anh, Tử Phong . Tôi xin lỗi đã khơi
lại sự việc đau buồn ấy.
Tử Phong nhắm mắt lại như để giấy không cho sự đau khổ hiện lên . Anh
nói:
- Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm ở bệnh viện và các bác sĩ đã chuẩn bị
cắt bỏ cánh tay của tôi . May thay, cái điều tồi tệ ấy đã không xảy ra, tôi
được chuyển đến một dưỡng đường lớn, ở đó họ chữa các trường hợp cần
đến chỉnh hình rất hay . Và tôi còn nguyên vẹn như em thấy đó.
Nàng thì thầm:
- Cả hai chúng ta không ai còn nguyên vẹn.
- Phải, không còn nguyên vẹn.
Anh dừng lại châm một điếu thuốc rồi nói:
- Tại sao cuộc sống của em lại ra nông nỗi này.
- Tôi là kẻ thừa kế một qúa khứ đau thương, bởi vì kẻ thù đã cướp đi của
gia đình tôi tất cả.
Em có ý niệm gì kẻ đó là ai không ?
- Không . Nhưng tôi sẽ tìm ra, sẽ lấy lại những gì đã mất, sẽ trả thù, dù có
bỏ cả cuộc đời để tìm kiếm . Tôi đã hứa với cha tôi như thế.
- Tôi không biết nói thế nào để an ủi và xoa dịu nỗi đau của em.
- Anh muốn nói gì ?
- Tôi muốn em có một gia tài riêng.
- Tử Phong !
- Hãy để tôi nói hết . Tuy chúng ta không cùng chung cảnh ngộ . Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.