tôi bệnh nặng.
- Sức khỏe của cha anh thế nào ?
- Cha tôi đã chết sau khi tôi trở về.
- Tội nghiệp mẹ anh phải chịu một sự mất mát qúa lớn.
- Điều đó tất nhiên, khi trong đêm giáng sinh năm đó, bà đã thiếp đi bên
những ngọn nến trước di ảnh của cha tôi.
- Tử Phong !
- Phải, điều đó đã xảy ra . Ngôi nhà chìm trong biển lửa . Tôi lao và cứu
mẹ, nhưng đã qúa muộn, mẹ đã đi theo cha.
- Tôi rất buồn, vì chuyện gia đình của anh, Tử Phong . Tôi xin lỗi đã khơi
lại sự việc đau buồn ấy.
Tử Phong nhắm mắt lại như để giấy không cho sự đau khổ hiện lên . Anh
nói:
- Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm ở bệnh viện và các bác sĩ đã chuẩn bị
cắt bỏ cánh tay của tôi . May thay, cái điều tồi tệ ấy đã không xảy ra, tôi
được chuyển đến một dưỡng đường lớn, ở đó họ chữa các trường hợp cần
đến chỉnh hình rất hay . Và tôi còn nguyên vẹn như em thấy đó.
Nàng thì thầm:
- Cả hai chúng ta không ai còn nguyên vẹn.
- Phải, không còn nguyên vẹn.
Anh dừng lại châm một điếu thuốc rồi nói:
- Tại sao cuộc sống của em lại ra nông nỗi này.
- Tôi là kẻ thừa kế một qúa khứ đau thương, bởi vì kẻ thù đã cướp đi của
gia đình tôi tất cả.
Em có ý niệm gì kẻ đó là ai không ?
- Không . Nhưng tôi sẽ tìm ra, sẽ lấy lại những gì đã mất, sẽ trả thù, dù có
bỏ cả cuộc đời để tìm kiếm . Tôi đã hứa với cha tôi như thế.
- Tôi không biết nói thế nào để an ủi và xoa dịu nỗi đau của em.
- Anh muốn nói gì ?
- Tôi muốn em có một gia tài riêng.
- Tử Phong !
- Hãy để tôi nói hết . Tuy chúng ta không cùng chung cảnh ngộ . Nhưng