thấu hiểu qua nhiều nỗi đau và sự mất mát của nhau . Tôi muốn một phần
nào được bù đắp cho em . vì em là người thân duy nhất của tôi, một nửa gia
tài tôi hiện có sẽ là của em.
Nàng cố gắng gượng để khỏi há hốc miệng ra . Một nửa gia tài ? Bất cứ ở
đâu thì đó cũng là một tài sản lớn . Với tài sản đó nàng có thể tậu một sản
nghiệp trên mảnh đất này, có thể lập ra một trung tâm thương mại của riêng
nàng như nàng hằng mong ước.
Nhưng dù có một tài sản như vậy, nàng cũng vẫn cô đơn và yếu đuối . Chỉ
có Du Tử Phong là tình yêu của nàng, là nơi nương tựa của nàng.
Nàng lạnh lùng đáp:
- Anh nói đúng . Những lời anh nói đã xúc phạm tôi.
- Hồi nhỏ, em đã luôn là một cô bé kiêu hãnh.
- Kiêu hãnh ? Anh không thấy sao ? Tiền đó không phải của tôi.
- Thôi đi . Mẫn Quân ! Em nói như vậy là điên rồi.
- Anh cho tôi tiền là thương hại tôi, phải không nào ?
- Tôi muốn giúp đỡ cho em, vì em là người thân duy nhất.
- Anh không cần phải suy nghĩ như thế Tử Phong ! Cảm ơn anh rất nhiều,
anh đã qúa tốt với tôi . Nhưng thứ tôi cần chính là tiền mà người ta đã cướp
đi của cha mẹ tôi . Tiền đó là máu !
Anh thở dài :
- Hãy xem như điều tôi nói là không phải.
Cả hai im lặng, trong khi anh quan sát căn nhà . Cho đến khi anh kêu lên
giọng tắc nghẹn kỳ lạ :
- Cái gì thế này ?
Thì ra, nàng đã để tấm ảnh của nàng và mk trên bệ gỗ, và bây giờ Tử Phong
đang cầm ở tay . " Thì ra em đã có gia đình và có con " . Nàng có thể đọc
được ý nghĩ của anh . Mặt anh đanh lại . Anh nhận ra ở Mẫn Khang nét gì
đó giống nàng chăng ? Hay giống anh ?
- Mẫn Quân cố lấy giọng bình thản nói:
- Con trai của Từ Ân Dung đấy.
- Cô ấy đã lấy chồng ?
- Lấy Giang Tinh Huy . Đúng ra anh là "ông mai", anh đã giúp họ gặp nhau