Nàng nhớ thương con và không sao cảm thấy thoải mái với ý nghĩ cuộc đời
của nàng là một chuổi ngày trống trải và quá buồn tẻ như lúc này.
Nàng đậu chiếc xe hơi màu lam xinh đẹp trên con đường đất đỏ gồ ghề, mắt
nhìn trừng trừng mái ngói ngã màu rêu dưới ánh trăng vàng dịu.
Nhắm nghiền mắt lại, nàng như còn nghe văng vẳng tiếng khóc oa oa và
tiếng gọi "mẹ Ơi, mẹ Ơi" đầy đau xót.
Từng ngày thành hôn với Tử Phong, nàng đã rời xa ngôi nhà của thời thơ
ấu.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của Mẫn Khang, nàng không thể không trở về
ngôi nhà kỷ niệm.
Trong bữa ăn sáng, Tử Phong đã nói là sẽ đi cùng với nàng.
- Mẫn Quân ! Anh không muốn em đi đâu một mình mà không có anh bên
cạnh.
- Anh tốt lắm Tử Phong . Nhưng hãy thay em tiếp khách vào buổi chiều, vì
đó là công việc làm ăn của chúng ta.
Nàng đã khéo léo từ chối lời đề nghị của anh . Lẽ tất nhiên, có anh bên
cạnh nàng luôn luôn cảm thấy hạnh phúc. Thế nhưng anh quá nguy hiểm.
Nàng có thể mở thùng ra thấy chứa đầy quần áo của Mẫn Khang, biết viện
cớ gì để che đậy trong khi cầm nước mắt ? Vì lòng khao khát đứa con của
nàng không nguôi.
Nàng bước xuống xe và mở cửa vào nhà.
Mọi thứ vẫn nguyên vẹn và bao phủ một lớp bụi mờ. Nàng đến bên hai cái
thùng gỗ nhỏ. Một cái chứa kỷ vật của cha mẹ, cái còn lại chứa kỷ vật của
Mẫn Khang . Phải mất mấy phút, nàng mới mở được một mặt nắp thùng.
Giờ thì nàng mới hiểu hết giá trị của những hiện vật liên quan đến con
nàng. Chiếc áo len sờn chỉ, đôi vớ ngã màu, cái bình bú bé tí, con thú bông
bằng vải. Tay nàng run run khi nàng nâng niu kỷ vật và ôm nó vào lòng.
Trong phòng có tiếng thổn thức không ai khác hơn là của nàng mà nàng
không biết. Toàn thân nàng bủn rủn, nàng tựa người vào một bức vách để
không phải ngã quy.
Rồi rất cẩn thận nàng cất tất cả vào vị trí cũ, không bỏ xót một thứ nào.
Và đột nhiên nàng cảm thấy muốn coi lại những di vật của cha mẹ, chưa