THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 96

Nàng nhắm mắt lại, nhưng không làm sao ngủ được, hơi thở và mùi thơm
da thịt của anh vẫn rất gần.
Nàng suy nghĩ và cảm thấy đau đớn với cảm nhận của mình.
"Ôi, trời ơi ! Cha mẹ ta chỉ có một đứa cháu, lại bị đem cho con gái của kẻ
thù."
Từ Ân Dung !
Ta có phải trừng phạt Ân Dung không ? Người bạn thân duy nhất của ta từ
xưa đến nay ?
"Phải trả thù !"
Lời trăn trối cuối cùng của cha đã bắt nàng hứa báo thù. Lời hứa ấy ràng
buộc nàng suốt đời.
Nàng thiếp đi trong giấc ngủ đầy mộng mi.
Một buổi tối, Ân Dung ngồi trên giá vẽ kê giữa căn phòng nhỏ hẹp với
chiếc áo ngủ màu lam mỏng manh, mái tóc vàng nâu để xỏa trên đôi bờ vai
rám nắng.
Không gian im lặng, nhưng bên ngoài khung cửa sổ mở rộng có tiếng dế
kêu trong bụi cây, tiếng mưa tí tách trên mái ngói, và tiếng côn trùng rả rích
xa xa.
Cơn mưa ấy sắp tạnh mà Tinh Huy vẫn chưa về. Anh vừa xin được một
chân khuân vác trên bến cảng. Một phần lớn công việc của anh là thể lực,
bao giờ anh trở về cũng nồng nặc mùi mồ hôi và bụi bậm . Hình ảnh Giang
Tinh Huy hào hoa phong nhã cùng cô tiểu thư quý tộc Từ Ân Dung ngày
nào chỉ còn là quá khứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.