THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 97

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 27

Sau khi thành hôn cuộc sống của họ như con thuyền lao vào giông bão. Hai
lần sinh con của Ân Dung là hai lần thất bại . Cho đến khi bé Giang Anh
Tử ra đời thì hầu như khoản tiền lương ít ỏi của cô và Tinh Huy không đủ
trả tiền viện phí. Rõ ràng trong cuộc sống được gì và mất gì đều có cái giá
phải trả. Và cái giá họ phải trả sau những lần tai nạn bằng tất cả sự nghiệp
của mình.
Ân Dung lắc đầu để xua tan viễn cảnh đen tối, cũng là lúc cô nghe tiếng
bước chân vang lên đều đều trên lối đi trải sỏi.
Tinh Huy bước vào với dáng đi mệt mỏi và nụ cười buồn. Anh đến bên Ân
Dung khoác tay lên vai và hôn lên tóc cô, một cái hôn có mùi mồ hôi và
rượu.
Anh hỏi :
- Em ở nhà thế nào ?
- Có các con bên cạnh và được chăm sóc các con, em rất vui, vui hơn anh
làm việc cực khổ một mình. Nhưng Mẫn Khang vẫn không chịu chơi với
những đứa trẻ khác và Anh Tử bị Ói sau buổi ăn chiều.
Anh lo lắng hỏi :
- Con có sao không ?
- Em đã cho uống thuốc, không sao cả.
Anh không hỏi han công việc của cô tuy cũng mong mức sống cao hơn nhờ
công việc vẽ tranh vào buổi tối của cô . Mỗi khi nhìn những đồng tiền ít ỏi
của cả hai, anh lại nhớ đến những năm tháng khốn cùng ngày xưa, khi mà
cả nhà anh sống vào gánh hàng rong bé nhỏ của mẹ Dưới mắt anh, không
nuôi nổi vợ con là không đủ tư cách là một người đàn ông.
Nỗi buồn đau khiến anh tìm đến rượu để giải sầu. Nhưng say rồi lại tỉnh và
đời người say được bao nhiêu lần ?
Đêm về khuya, không khí càng tĩnh lặng, đôi vợ chồng trẻ ngồi im lặng bên
nhau nhìn ngắm hai đứa con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.