THƯƠNG HẢI - Trang 122

Lục Tiệm lấy làm lạ hỏi: “Chẳng lẽ cùng với những người khác thì

không thấy vui sao?”.

A Thị lắc đầu nói: “Mẫu thân ta mất sớm, ta đều đã quên lúc ở cùng với

người là như thế nào rồi. Còn những người nữ tử mà ta gặp qua, đều là thị
nữ, gan nhỏ sợ việc, lắm điều. Còn như con trai thì càng không ra gì, hoặc
là hung dữ ngang ngược, làm cho người khác sợ hãi, hoặc là khúm núm,
khiến người khác thấy ghét. Trước đây ta thích đại ca, nhưng đại ca cũng
thay đổi rồi, càng lúc càng giống phụ thân, nhìn vào mắt của đại ca thì
muốn phát run; cho dù có cùng với đại ca trước đây, cũng không vui vẻ như
thế này, cảm thấy như muốn bay lên như lúc này”.

A Thị nói xong, đặt Bắc Lạp Sư Môn lên trên đầu gối, dang rộng hai tay

áo ra đón gió đêm, giống như một con bướm sắc đào lớn, giương đôi cánh
đẹp đẽ rực rỡ dưới ánh trăng.

Lục Tiệm thừ người ra, đang định nói thì A Thị đột nhiên hợp hai tay

lại, nhè nhẹ ôm chặt lấy y, Lục Tiệm cả kinh, run giọng nói: “A Thị công
chúa”. Chỉ nghe A Thị nhè nhẹ nói: “Đừng nói gì cả, ta, ta chỉ muốn ôm
ngươi như thế này”.

Lục Tiệm cảm thấy thân thể của nàng nóng ran lên, gò má nóng hổi của

nàng dán lên mặt mình, hàm răng trắng nhỏ như đang cắn nhẹ vào *** tai
của mình, kiểu kề tai sát má như vậy làm cho y khó mà khống chế, trong
lúc thần hồn điên đảo, trong đầu bỗng thoáng qua một khuôn mặt tươi cười.

A Tình! Lục Tiệm sợ hãi cả kinh, vội nói: “A Thị công chúa”. Y chợt

đẩy nàng ra, nhưng đưa mắt nhìn nàng thì lại thấy ngạc nhiên, chỉ thấy hai
mắt của A Thị hơi khép lại, đã mỉm cười mà thiếp đi, hai hàng lông mi dài
dài giống như hai chiếc quạt đen, nhẹ nhàng rung động trên hai gò má như
ngọc trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.