THƯƠNG HẢI - Trang 143

Lục Tiệm vui mừng nói: “Năm mưới dặm hướng Đông Nam”.

Kiều Bổn Nhất Ba ha hả cười lớn: “Tên tiểu tử ngươi biết tinh tường

như vậy, thật là gian tế rồi, cho dù ngươi có mai phục, trường thương trong
tay của lão tử, thì có gì sợ?”. Hắn giơ tay ra, tóm Lục Tiệm lên yên ngựa,
quất ngựa chay như bay.

Không bao lâu, trong khu rừng dày đặc trước mặt xuất hiện ánh lửa,

tiếng đàn sáo, cùng với tiếng cười nói của con gái, theo gió bay đến. Lục
Tiệm nói: “Đến rồi”.

“Trước mặt là một toà thần xã phế nát”. Một tên võ sĩ nghi hoặc nói:

“Làm sao lại có người chứ?”.

“Kệ y là người hay quỷ”. Kiều Bổn Nhất Ba nói: “Tiến lên rồi nói”.

Lúc này ánh trăng thâm tàng, đêm tối như mực, sương mù dày đặc mù

mịt dâng lên trên mặt đất, làm cho ánh nến cũng trở nên phiêu diêu.

Kiều Bổn Nhất Ba quất ngựa đến trước thần xã, vứt Lục Tiệm cho thuộc

hạ, nghiêm giọng nói: “Coi chừng y. Công chúa không có ở đây thì chặt
đầu y”. Hắn nghiêng người xuống ngựa, giơ thương lên trước.

Trong thần xã, mùi rượu say người, trải gấm chất lụa, vài nữ tử kiều mị

phơi bày ngọc thể, áo lụa che một nửa, da thịt như hiện như ẩn, tay chân
quấn lấy nhau như rắn, dâm mị mùi mẫn, làm cho đám võ sĩ trợn mắt nhìn.

Ánh lửa đỏ trước thần khám rực cháy, một chú nghé con mới sinh, lột

da, bỏ nội tạng, quết một lớp tương dịch dày, nướng trên lửa phát ra tiếng xì
xì.

Một người cao lớn ngồi trong khám, mặc dù là ngồi, cũng cao bằng một

người, đội mũ đá, mặc áo giáp đá, kín kẽ vô cùng, nhìn thoáng qua, giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.