THƯƠNG HẢI - Trang 168

Vẫn nghe Lục Tiệm thuỷ chung trầm mặc, A Thị trong lòng sốt ruột,

thầm mắng: “Đồ ngốc, vui quá ngốc rồi sao?”.

Chợt nghe Lục Tiệm thở ra một hơi, tấm lòng của A Thị giãn ra, tim đập

thình thịch, nhưng chỉ nghe Lục Tiệm đờ giọng nói: “Chức Điền quốc chủ,
ta không thể lấy A Thị …”.

A Thị ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến sẽ là câu này, chỉ cảm

thấy hai mắt hoa lên, giống như lộn nhào, may mà thị nữ kịp thời đỡ lấy,
văng vẳng nghe Lục Tiệm ấp úng nói: “Ta rất thích một người con gái,
ngoại trừ nàng ta, ai ta cũng không lấy …”. Trái tim A Thị giống như bị
vạn mũi tên xuyên qua, trong miệng có vị mặn của máu, đột nhiên hai mắt
tối sầm, mất đi tri giác.

Trong Phật đường tĩnh mịch như chết, trên mặt Chức Điền Tín Trưởng

như có sương mù bao trùm, trong mắt phát ra hung quang khiếp người.

“Tình chi nhất vật, đa ngộ thế gian”. Ninh Bất Không đột nhiên mở

miệng: “Người Minh có thơ nói: đa tình tự cổ không dư hận. Người có tình
chưa chắc có thể thành quyến thuộc, hơn nữa đứa cháu này của Ninh mỗ đã
có người khác, cùng với A Thị công chúa khó cùng giấc mộng uyên ương,
không lấy gì là kỳ lạ. Quốc chủ vốn là người thông đạt, tự nhiên là hiểu cái
đạo lý này”.

Chức Điền Tín Trưởng quát nói: “Cái này thì dễ dàng, tìm nữ tử kia rồi

giết đi, xem y có lấy hay không lấy A Thị?”.

Ninh Bất Không bật cười nói: “Cái này sợ rằng có chút khó khăn, nữ tử

kia xa ở Đại Minh, quốc chủ giết nàng ta như thế nào?”.

Chức Điền Tín Trưởng tức giận muốn điên lên: “Vậy thì giết xuẩn tiểu

tử này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.