THƯƠNG HẢI - Trang 2144

- Kỳ thiệt là kỳ! Ta quen biết Vạn Quy Tàng mấy mươi năm nay, mà

cũng không biết lão nói giỏi tiếng Anh, hồi ta còn nhỏ, cha mẹ ta mỗi khi
bàn luận về lão, sợ lão nghe hiểu, đều toàn dùng tiếng Anh trò chuyện
nhau, Vạn Quy Tàng tuy có nghe họ nói, cũng không thấy lộ vẻ am hiểu!

Cốc Chẩn lạnh nhạt bảo:

- Lão đầu tử tinh thông chín ngôn ngữ nước ngoài, một môn Anh ngữ

thì có gì là khó cho lão!

Tiên Bích phải mẻ hoảng hồn, cô dòm qua dòm lại Vạn Quy Tàng, mắt

ngờ vực, cuối cùng không dằn được nữa, cô hỏi:

- Vạn Quy Tàng, ông làm sao tìm được đến đây vậy?

Vạn Quy Tàng lườm cô, trách:

- Tiểu Bích Nhi, con gọi thẳng tên ta, mà không gọi ta một tiếng nghĩa

phụ, là sao vậy?

Tiên Bích khẽ rùng mình, cô lắc đầu, đáp:

- Vào cái ngày ông giết chết Tả Thành chủ, danh nghĩa cha nuôi của ông

với Tiên Bích cũng đã chết theo. Hồi gặp lại ông trên Đông Đảo, ta cứ nghĩ,
giá ông chết đi rồi, thì giữa ông và ta hãy còn cái tình nghiã cha con, nhưng
ông còn sống...

Cô nói đến đấy, cổ họng nghẹn cứng, nhãn châu lấp loáng một chút

ngấn nước mắt.

Vạn Quy Tàng thở ra một hơi, ngẩng nhìn trời cao, dường như đang suy

nghĩ gì đó, rồi lão chậm rãi nói:

- Tiểu Bích Nhi, con hồi nhỏ rất hoạt bát khả ái, lòng dạ hiền lương, rất

hợp với khẩu vị lão phu, mấy chục năm nay, cha mẹ con coi ta chẳng ra gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.