THƯƠNG HẢI - Trang 2222

nao nóng, còn bên hữu có dương nhãn, không chừng luôn luôn chẳng khi
nào lạnh!

Trong lúc gã suy ngẫm, nước ao bên tả vụt chuyển sang lạnh, trong đầu

Cốc Chẩn biết rằng chẳng mấy chốc nữa, nước ao bên ấy sẽ đóng thành
băng, muốn lấy món đồ cất trong hốc đá thì phải nhanh tay, quả nhiên gã
mò được trong hốc một cái hộp bằng bạc, bèn lấy ra, đem đặt bên bờ ao,
nhìn sơ qua, thấy bên trong hộp có chứa một bình bằng ngọc, sờ vào thấy
lạnh ngắt. Cốc Chẩn gỡ bỏ nút niêm phong, lập tức từ bình ngọc bốc lên
một mùi thơm ngát, Cốc Chẩn mừng rơn, đem bình đưa cho Lục Tiệm. Lục
Tiệm nâng Diêu Tình dậy, rót thứ nước trong bình vào miệng cô.

Tính mạng Diêu Tình mong manh như tơ, sinh cơ đã dứt cạn, món

thuốc "Hoạt Tham lộ" này dẫu là linh dược, nhưng đã để quá hai trăm năm,
chẳng biết có còn giữ được công dụng nữa không, hai người Lục, Cốc chả
có gì bảo đảm, họ chỉ đành chăm chú nhìn không chớp mắt vào gương mặt
Diêu Tình, chẳng mấy chốc, thấy thân thể cô ấm dần lại, vầng trán giãn ra,
hô hấp dần dà nhẹ nhàng ổn định, không còn thoi thóp bất định như vừa
rồi. Quá sức mừng rỡ, Lục Tiệm níu chặt vào tay Cốc Chẩn, xúc động nói:

- Cốc Chẩn... Ta... ta thực không biết phải cám ơn ngươi như thế nào

cho đủ!

Cốc Chẩn vui vẻ bảo:

- Cám ơn đệ làm quái gì? Muốn cảm ơn, huynh hãy cảm ơn Hoa tổ sư,

tấm lòng bà tràn trề nhân hậu, hết sức mẫn cảm.

Lục Tiệm đáp:

- Dĩ nhiên phải cảm ơn Hoa tổ sư rồi, thế nhưng nếu không có ngươi tìm

ra chốn này, thì làm sao đã có thể xoay chuyển được tình thế...

Gã bỗng hiện nét đau khổ trên mặt, rầu rĩ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.