THƯƠNG HẢI - Trang 224

Khám người đã xong, người đàn bà đó đi trước dẫn đường, lại chuyển

qua hai đạo hành lang vòng quanh, chợt thấy một căn phòng khách ánh đèn
sáng rực phía xa, tiếng cười nói vọng lại.

Người đàn bà kia đi đến trước sảnh, cúi người nói: “Long Kỳ đại nhân,

người dẫn đến rồi”. Trong sảnh bỗng lặng im, có người dùng Oa ngữ cao
giọng hỏi: “Ai cần mua súng Điểu?”. Lục Tiệm đưa mắt nhìn đi, người nói
là một tên Oa nhân béo lùn, đầu trọc không râu, bụng lớn ưỡn ra, mới đầu
nhìn, tuyệt giống như một bức tượng phật Di Lặc, vài oa nữ mĩ mạo ngồi
quanh y, đôi mắt xinh đẹp nhìn ngó, hướng về hai người quan sát.

Lại nghe Chu Tổ Mô cười nói: “Tiểu Lục, đừng chỉ lo nhìn các cô

nương, người đó nói cái gì vậy?” Lục Tiệm có vẻ thẹn thùng nói lại. Chu
Tổ Mô cười nói: “Ngươi nói cho y, ta mua súng Điểu”. Lục Tiệm cả kinh,
trừng mắt nhìn y. Chu Tổ Mô vỗ vỗ vai y, thở dài nói: “Tiểu Lục, đừng hỏi
gì cả, chỉ cần thông ngôn là được”.

Lục Tiệm trong lòng đầy nghi hoặc, đem lời của Chu Tổ Mô phiên dịch

lại. Long Kỳ nói: “Ngươi là người Đường, an theo luật pháp bổn quốc,
không thể bán súng Điểu cho ngươi, nếu như bán, thì nguy hiểm vô cùng”.

Chu Tổ Mô cười nói: “Một phần làm ăn ba phần hiểm, ba phần hiểm thì

mười phần lợi. Không có nguy hiểm, không thành buôn bán, nguy hiểm
càng lớn, lợi càng nhiều. Long Kỳ tiên sinh chắc rằng cũng biết cái đạo lý
này?”.

Long Kỳ nói: “Tuy nói là như vậy, nhưng nếu như mất mạng, lợi có

nhiều thêm nữa, cũng không có tác dụng gì.” Chu Tổ Mô nói: “Việc này tôi
biết ngài biết, chỉ cần không truyền ra ngoài, ai lại có thể lấy mạng của ngài
chứ?”.

Long Kỳ trầm mặc một lúc, hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu khẩu?” Chu Tổ

Mô nói: “Một nghìn năm trăm khẩu”. Lục Tiệm kinh hãi. Long Kỳ nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.