THƯƠNG HẢI - Trang 297

với tiền những tên xú quan tham nhũng ép luật mà có, thì còn sạch sẽ gấp
vạn lần.”

Đám văn sĩ bị ép đến líu lưỡi không nói được gì, chỉ biết nói lại mỗi

câu:

“Hoang đường, hoang đường.”

Cốc Chẩn không thèm để ý, cười gọi: “Tiểu nhị lại đây.” Tên tiểu nhị

vốn trải đời, nhãn thần rất tinh, nhìn thấy khí phái của Cốc Chẩn biết rõ
không phải người thường, ở bên cạnh thích thú nghe hắn biện bác với bọn
văn sĩ, cứ phải cố nén cười, giờ nghe thấy hắn gọi, vội đáp: “Tiểu gia có
việc gì cần sai bảo sao?”

Cốc Chẩn đáp: “Có nghiên bút ở đây không?” Tên tiểu nhị đó đáp: “Có,

có.” rồi mang lại ngay. Đám văn sĩ trước bị Cốc Chẩn áp đảo, vẫn căm
phẫn trong lòng. Thấy vậy một người bèn cười lạnh: “Kẻ này mà cũng dám
viết thơ hả? nếu có viết ra thơ, thì chắc cũng là loại thối không thể ngửi
được.”

Cốc Chẩn cười đáp: “Cha ngươi thơ vẫn chưa viết, mà đã nghe thấy hai

tiếng bủm rồi, mặc dù thối không chịu được, nhưng ông ngoại ngươi đây
khí độ rộng rãi, nên vẫn không thèm chấp.” rồi cũng không thèm để tâm
đến lũ văn nhân đang giương mắt tức giận kia, chấm đậm mực đen, phóng
tay viết: “Đi đường khốn đốn, Hết sạch tiền bạc”, xong đề tên lên trên, đưa
cho tiểu nhị, cười dặn: “Ngươi mang cái này vào thành Hải trứ tìm đến phủ
của Ngô Lãng Nguyệt trạng nguyên, giao cho lính canhcửa, rồi bảo hắn đưa
cho ngươi mười lượng gọi là tiền phí đi lại.”

Tiểu nhị nghe xong mặt đần ra, lắp bắp hỏi: “Ngài, ngài nói Ngô Lãng

Nguyệt có phải là Ngô đại quan nhân không?” Cốc Chẩn cười đáp: “Hoá ra
hắn đã được gọi là đại quan nhân rồi à, đúng vậy, chính là kẻ đó.” Tiểu nhị
sợ run, lại hỏi: “Thế mà, thế mà lại còn bảo ông ấy đưa cho tôi mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.