THƯƠNG HẢI - Trang 300

Lúc nãy chưởng quỹ của “Quan hải lâu” thấy chuyện ầm ĩ, đã đến từ

lâu, nghe vậy trong lòng thầm kêu khổ, không biết phải làm gì. Đám văn sĩ
kia thì toàn thân phát run, trong đám có một người thể trạng vốn yếu đuối,
sợ hãi quá ngã ngất luôn ra đấy.

Cốc Chẩn đang định nói tiếp. Lục Tiệm thấy vậy bất nhẫn bèn bảo:

“Cốc Chẩn, bỏ qua đi, sao lại dùng mấy lời nói bông đùa đó mà hại người
làm gì.”

Cốc Chẩn trừng mắt nhìn hắn một cái, hậm hực nói: “Huynh chỉ được

cái mềm lòng.” rồi chuyển hướng sang đám văn sĩ quát: “Coi như bọn
ngươi còn vận khí, ta vì nể mặt vị Lục gia đây, mà tha tội cho bọn ngươi
một lần, sao không mau lại tạ ơn Lục gia đi.”

Đám văn sĩ kia chuyển buồn làm vui, cũng không còn nghĩ gì đến việc

giữ thể diện, rối rít quay người, hướng về phía Lục Tiệm cúi mình vái lậy,
miệng hô Lục gia. Lục Tiệm đỏ mặt, vội vã đứng lên đáp lễ.

Cốc Chẩn cười khàch khạch, vẫy vẫy tay, quát lớn: “Tất cả cút đi cho

ta.”

Bọn họ không đợi nói lần thứ hai, vội vàng trả tiền rồi chạy vội đi.

Cốc Chẩn cười: “Cái bọn hôi hám này vừa đi khỏi, trên lầu bớt hẳn đi 3

phần hôi thối, thêm được 7 phần thanh tịnh.” Lục Tiệm thở dài nói: “Không
lạ khi người trong Đông đảo ai cũng sợ đệ, đệ lúc nào cũng tranh thắng với
người ta, ai mà không sợ?” Cốc Chẩn nghiêm sắc mặt đáp: “Đệ với tất cả
mọi người luôn tranh đấu thắng thua, duy có mỗi huynh là đệ sẽ không
tranh mà thôi.”

Lục Tiệm lắc đầu cười khổ. Cốc Chẩn nhẹ giọng nói: “Huynh không tin

cũng không sao, đệ đã nói là sẽ giữ lời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.