THƯƠNG HẢI - Trang 307

tim, ta đều ngửi ra được. Duy độc ở trên người vị Lục Gia này, ta ngửi một
chút xíu cũng không thấy.

Chứng tỏ tay cũng không cần tiền mà lòng cũng không nghĩ đến tiền.”

Lục Tiệm cười ngất: “Cứ vậy mà nói, thì ta là một kẻ không tiền, nghèo xác
xơ rồi.”

Cốc Chẩn gật đầu nói: “Nghèo xác xơ như huynh, không phải là dễ

dàng đâu. Giầu có địch quốc thì dễ, nghèo địch quốc lại rất khó. Đệ tuy
rằng chê cười Nhan hồi, Khổng tử đấy, nhưng thật ra đó là những vị thánh
hiền, bần tiện không thay đổi, phú quý không tham lam, uy vũ không khuất
phục, tuy nói rằng nghèo khổ cùng cực, nhưng lại là thầy của hàng trăm thế
hệ đế vương. Được một người như được cả một nước. Cái gọi là nghèo
địch quốc nghĩa là vậy.”

Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, đến bên ngoài thành Hải Ninh, Cốc

Chẩn nói:

"Trong thành rối loạn, không vào cũng tốt. Ta biết một nơi rất tuyệt

vời".

Hai người lập tức tìm đến một tòa tửu lâu bên bờ sông Tiền Đường nơi

cửa biển. Tửu lâu có tên là "Quan Hải Lâu", cao rộng hùng vĩ, trước cửa
tửu lâu là một đôi liễn mĩ lệ:"Lâu quan thương hải nhật, môn thính Chiết
Giang triều 1". Đôi liễn này càng tô điểm nổi bật cho quang cảnh của tòa
tửu lâu.

Cốc Chẩn chỉ vào đôi liễn, cười nói: "Nghe nói hai câu này là do Lạc

Tân Vương người Đường viết, khi đó y cũng giống như chúng ta, đều là
hòa thượng trọc đầu mới vượt ngục." Lục Tiệm cười nói: "Ngươi mới là
hòa thượng, ta thì không phải. Nhưng mà, câu thơ này rất có khí phách, Lạc
cái gì vương đó cũng rất là phi thường". Cốc Chẩn vỗ tay cười nói: "Đúng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.