tôi bảo: "Cô ơi đấy là cô mới chỉ cưỡi ngựa xem hoa đấy thôi. Cô thử tính
xem từ khi hạt lạc gieo xuống luống này, đến khi kết hạt mẹ con tôi vất vả
lấm láp thế nào! " Chị Ngữ ví von: "Ai ơi bưng bát cơm đầy. Dẻo thơm một
hạt đắng cay muôn phần ".
Tôi đạp phải ổ dế. Lấy cuốc bới ra, hàng nghìn con dế đất béo núc
ních bò nhung nhúc. Mẹ tôi, chị Ngữ bỏ dỡ lạc bắt dế. Mẹ tôi xuýt xoa: "Ôi
chao, phúc đức đầy nhà rồi các con ơi! " Chị Ngữ mừng: "Cả nhà tôi rồi
giàu nhất làng!" Khoảng gần trưa, thấy ở đường Năm có đám đông kêu la
khóc lóc đang chạy. Mẹ tôi tự dưng ngã chúi xuống ruộng, thất thanh gọi
tôi: "Nhâm ơi Nhâm". Tôi và chị Ngữ sợ hãi, tưởng mẹ tôi trúng gió. Mẹ
tôi mặt tái đi, tay giơ tới trước mặt như sờ nắn ai. Mẹ tôi gọi: "Nhâm ơi
Nhâm. Sao em Minh con máu me đầy người thế này?" Chị Ngữ lay mẹ tôi:
"U ơi u, sao u nói gở thế?"
Có mấy người từ đám đông trên đường Năm bỗng chạy tách ra, băng
qua đồng. Có ai gào to thảm thiết: "Bà Hùng ơi (Hùng là tên bố tôi), mau ra
mà nhận xác con đây này". Anh Ngọc tóc dựng ngược, cái anh nhà thơ mà
tôi đã gặp ở ga chiều qua, chạy ở phía trước. Anh nói không ra hơi, tôi nghe
loáng thoáng, chỉ biết rằng cái Minh em tôi và cái Mị con dì Lưu đèo nhau
đi học về, qua ngã ba thì bị chiếc ô tô chở cột điện cán chết. Mẹ tôi lăn lộn
giữa ruộng lạc đang dỡ nham nhở. Nhùng con dế đất bay quanh, bay một
quãng lại bò, lại rúc đầu xuống bùn. Chị Ngừ đứng lặng, mắt ngơ ngẩn thất
thần nhìn về dãy núi xa phía vòng cung Đông Sơn, tựa như không hiểu sao
bỗng dưng trời cao phũ phàng đến thế?
Anh Ngọc, tôi và Quyên chạy ra đường. Nước mắt tôi giàn giụa. Cái
Minh mới 13 tuổi. Cài Mị mới 13 tuổi. Tôi còn chưa kịp làm cho cái Mị cái
lồng lấy ổi. Còn cái Minh em tôi, con bé rất thảo, nó suốt đời mặc quần áo
vá, nó bao giờ cũng dành cho tôi những quà ngon nhất. Chiếc xe tải chở ba
cây cột điện đổ nghiêng ở bên vệ đường. Người ra dùng kích để nâng bánh