THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 114

Đi hết Hàng Thiếc xem những cái tàu bay tàu thuỷ, lại rẽ Hàng Mã xem
con giống quay xuống Hàng Gai xem đèn và sư tử, rồi lại quành ra Hàng
Trống để đứng ngắm nghĩa xem nên về nhà xin tiền để mua cái trống nào,
tôi oán ức bố mẹ bắt phải lên giường đi ngủ. Nằm nhìn lên những đám mây
bay quanh ông trăng sáng in rõ hình thằng cuội, cây đa, tôi thao thức vẩn
vơ và nhiều khi, mở mắt rõ ràng, tôi tưởng như thấy có những cô tiên bé
nhỏ bằng ngón tay út bay là là từ mặt trăng xuống đất dắt nhau đi “dung
giăng dung dẻ” và hát những câu hát dân gian mà tôi thích thú vô cùng vì lẽ
chính tôi cũng biết những câu hát ấy:
“Ông giẳng, ông giăng – xuống chơi với tôi – có bầu có bạn – có ván cơm
xôi – có nổi cơm nếp – có đệp bánh chưng – có lưng hũ rượu – có chiếu
bám dù – thằng cu xí xoái – bắt trai bỏ giỏ – cái đỏ ẵm em - đi xem đánh cá
- có rá vo gạo – có gáo múc nước – có lược chải đầu – có trâu cày ruộng –
có muống thả ao - ông sao trên trời…”
Tôi cũng lẩm bẩm trong bụng hát theo các cô tiên rồi thiu thiu ngủ lúc nào
không biết, nhưng trong khi chập chờn vẫn nghe thấy tiếng trống sư tử ở
đàng xa vọng lại và những đứa trẻ hàng xóm vừa vỗ tay vừa đồng ca:

Ông trăng mà bảo ông trời,

Những người hạ giới là người như tiên.

Ông trời mới bảo ông trăng,

Những người hạ giới mặt nhăn như tườu.

Nhớ ơi là nhớ cái tết Trung thu ở Bắc! Vui, mà vui thế là cùng! Về sau này
lớn lên, nghĩ đến giờ phút đó, tôi không lạ làm sao lại có những người thấy
tết Trung thu về lại muốn phát điên lên, bầy các trò chơi lạ để hưởng thụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.