THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 127

Nghẹn ngào cùng vị thân này cảm than.

Cầm đèn quên cả đêm tàn,

Nhìn nhau còn tưởng mơ màng thấy nhau.

Bây giờ sống trong chiến tranh “một” mới, ai đã từ biệt vợ con để ra đi lại
còn dám nuôi hy vọng được ngâm lại bài “Khương Thôn” như Đỗ Phủ?
Hoạ chăng chỉ thấy cố hương trong giấc mộng hay là mượn bóng trăng để
gửi mối tương tư hoa vàng về chốn nghìn dậm quan sơn.

Tiếng chim xào xạc bên đồi.

Giật mình lại ngỡ tiếng người dưới hoa,

Đường xa, rừng vắng, trăng tà,

Khói lên nghi ngút thấy nhà ta đâu!

Trăng thu, mây thu, gió thu ơi, trăng đẹp quá, mây cao quá, gió buồn quá,
người nhớ nhà van xin trăng đừng đẹp quá, mây đừng xanh quá, gió đừng
buồn quá, vì càng đẹp, càng xanh, càng buồn thì người xa nhà lại càng nhớ
day dứt đến phong vị Giang Nam, không có cách gì khuấy kho được trăm
sầu nghìn giận.
Đó cũng là lời nguyện ước của cô giá còn son nhớ chồng đi lính trong khi
chiến cuộc vẫn lan tràn, sen tàn rồi sen lại nở bao nhiêu lần mà người thưng
vẫn đi biền biệt không về.

Từ ngày chàng ra ải quan,

Mình em với bóng trăng tròn lẻ loi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.