THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 130

Thuyền rẽ sông Hoài sóng bạc trôi.

Cái buồn của tháng tám nên thơ, qua khúc rẽ, cái buồn của tháng chín ủ ê,
day dứt.
Nhìn lên trời, người ta trông thấy trăng liềm nhô ra khỏi mộng để cho ánh
ngà vắt sữa xuống ngàn cây; nhưng bây giờ thì mỗi khi chiều lắng xuống,
sưng đâu đây đã dâng lên và hơi lạnh bắt đầu vỗ cánh bay vào trong quán
gầy, có người đàn bà vặn ngọn đèn nhỏ lên may áo rét cho chồng nơi gió
cát.
Những lúc đó, vì có muốn bắt chước người ly phụ trong thơ Đường lậy
trăng xin ở lại trăng cũng chẳng buồn nghe. Bây giờ, nghĩ mới ghê cho các
cụ ngày xưa, biết lẽ tồn vong hn c ai ai, gặp những giây phút rầu rĩ như vậy,
không nói không rằng, lặng lẽ trèo lên núi cao uống rượu “Trùng cửu đăng
cao” để tiếc nuối mùa thu sắp hết.
Hay là để hưởng nốt những cái gì còn thể hưởng? Không biết. Nhưng các
cụ ăn tết Trùng cửu ở trên cao như thế thì vợ chồng mình một ngày trùng
cửu xa xưa nào đó cũng bắt chước, trèo lên trên lầu, nhìn ra sông nước xa
xa ngâm khúc hát tạ từ:

Hôm nay có phải là thu,

Mấy năm xưa đã phiêu du trở về,

Cảm vì em bước chân đi

Nước nghiêng mặt ngọc lưu ly phớt buồn.

Ai về xa mão cô thôn,

Một mình trông khói hoàng hôn nhớ nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.