THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 161

Nhớ lại có những đêm tháng mười ở Hà Nội, vợ chồng còn sống cạnh nhau,
cứ vào khoảng này thì mặc áo ấm dắt nhau đi trên đường khuya tìm cao lâu
quen ăn với nhau một bát tam xà đại hội có lá chanh và miến rán giòn tan,
người chồng lạc phách đêm nay nhớ vợ cũng đóng cửa lại đi tìm một nhà
hàng nào bán thịt rắn để nhấm nháp một mình và tưởng tượng như hãy còn
ngồi ăn với người vợ thương yêu ngày trước, nhưng sao đi tìm mãi, đi tìm
hoài không thấy một tiệm nào bán thịt rắn thế này?
Rõ mình là thằng điên! Rắn thì phải ăn vào trời rét, vì rắn lúc ấy mới béo
mà nhả hết chất độc ở trong mình ra, cho đến đông chí thì vào thu hình
trong hang; lúc ấy rắn ăn không còn bổ mà có khi còn độc nữa, thế thì sao
tháng mười ở đây, nóng chảy mỡ ra, lại có thể có thịt rắn để làm vui khách
hàng kén ăn?
Người đàn ông oan khổ lưu li ngửng lên nhìn trời thấy mây đỏ đòng đọc
mà không khí đặc quánh lại như có thể lấy dao ăn để thái ra: trời này còn
nóng mà độc lắm đây. Ai dại gì mà ăn thịt rắn. Muốn ăn thì phải về Đồng
Tháp, chớ ở Sàigòn người ta ăn những cái gì chứ đâu có ăn thịt rắn, đi kiếm
chỉ mất công vô ích.
Hờ hờ, nếu không có thịt rắn thì ăn làm gì? Người chồng tức giận mà
không biết tức giận cái gì, lại quay gót về nhà và tưởng như thấy ở mỗi góc
đường tăm tối có những cầm thú đi hai chân chỉ rình giết người đi khuya và
hình như ở xa xa có tiếng vượn lâm tuyền khóc rợn trăng khuya, “đâu đâu u
uất hồn sơ cổ, từng bóng ma rừng theo bước đi”.
Người khách đi đêm ơn ớn lạnh. Anh ta nhớ lại lúc cùng đi với vợ trong
đêm theo bước nhịp mà họ gọi đùa là “nhịp bước quân hành”: ờ, lúc ấy cầm
thú ít, yêu ma không có, đời đẹp như một bông hoa trinh trắng, không biết
một ngày kia bắt chước Orphée xuống địa ngục tìm Eurydice, có bao giờ lại
thấy như thế nữa không?
*
* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.