THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 159

Cày đồng đang buổi ban trưa,

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

Ai ơi bưng bát cơm đầy,

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Đấy tôi lại đố anh tìm được một câu dân ca nào nói lên được cái khổ cực
của người dân quê hơn là câu ca dao nói về việc cày bừa vụ thảng mười!”
Nghe thấy thế người khách chơi đêm ớ mặt, không biết nói ra thế nào.
Nhưng biết làm sao được? “Trời cho mỗi người một lộc”, thôi, ta cứ biết
hưởng thụ đã rồi muốn ra thế nào thì ra.
*
* *
Về khuya trời rét ngọt, nằm trên một tấm nệm rồi trùm cái chăn lên trên
mình nghe các em lẩy Kiều hay hát vo bài Tỳ bà, thỉnh thoảng lại làm một
điếu, hãm một miếng táo hay một trái nho, rồi lim dim con mắt lại mơ mơ
màng màng, tôi quả quyết với anh rằng cách mạng, đảo chánh, chống bất
công xã hội… tất cả những cái đó anh đều cho là “đồ bỏ” không ăn nhằm gì
hết! Những lúc ấy mình mới mang máng thấy rằng những người làm chánh
trị họ tâm lí thật: cái bọn “tạch tạch sè” chẳng làm được mẹ gì, còn những
người cứu nước từ ngàn xưa như Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Huệ, Lê Lợi…
đều xuất thân là những nông dân áo vải…
*
* *
Thôi, biết rồi! Nghĩ lan man quá làm gì nó mất vui đi mà hại lây cả đến bữa
thuốc xài toàn hộp con rồng, đã đậm mà lại bùi như lạc. Đến mờ mờ sáng,
vác cái thân mệt nhọc ra về, bảo phu xe mắc cái áo tơi lên để cho hàng phố
khỏi nhìn thấy mặt, có phải đã mấy lần người chồng ấy hé mắt nhìn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.