THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 163

Tháng Mười một

Thương về những ngày nhể bọng con rận rồng

Tưởng là hết chuyện truyền kì, quả là lầm. Sang tháng một, lại có truyền kì
về con cà cuống.
Có ai ở Bắc Việt vào đây cho hỏi thăm tháng một mấy năm nay ở Bắc Việt,
trời có rét lắm không, mưa vẫn riêu riêu buồn như trước hay thời tiết vì ảnh
hưởng bom đạn của Mỹ đã khác xưa? Nghe thấy nước bạn Mỹ xuất toàn
lực ném những loại bom kinh khủng lắm, mà ném toàn bom nặng tới bảy
trăm tấn có sức phá hoại ngang bom nguyên tử, mình ở đây thấy rợn cả tóc
gáy lên, ấy thế mà không hiểu làm sao cứ nghe thấy người ta nói là Bắc
Việt vẫn đánh và đánh dữ hơn cả lúc mới phát động chiến tranh là khác!
Thế thì là cái thớ gì? Ở dây, người ta cũng ném bom tiêu diệt quá khích, ai
cũng bảo là thời tiết không như trước, mưa không đúng cữ mà nắng cũng ra
ngoại lệ, thành ra mình cũng tưởng thời tiết Bắc Việt đổi thay, do đó lắm
đêm nằm tưởng tượng, mình cứ ngỡ là Bắc Việt không còn mưa rét nữa mà
có khi lại nóng nứt đá tan vàng cũng nên. Nghĩ như thế, thấy buồn; nhưng
nằm nghĩ thêm một lúc mình lại cười muốn khóc. Bom không làm nhụt
được người thì sao mà lại ảnh hưởng được đến trời?
Bảo rằng thuốc khai quang có thể làm cho người ta ngứa; đạn thối có thể
làm cho người ta nghẹt mũi trước tiến bộ của văn minh khoa học; đạn cay
có thể làm cho người ta nhức đầu khó chịu, nhưng bảo rằng bom mà thay
đổi được thời tiết, có lẽ là chuyện mơ hồ bịa đặt.
Ấy, chính vì nghĩ dớ dẩn như thế mình mới thấy yên tâm hơn một chút.
Hơn thế, lại còn nghe thấy nói rằng những vùng bị bom, mười ba năm nữa
không cày cấy, trồng trọt được cũng lại là loè nữa. Trái lại, có người quả
quyết những chỗ bị bom cày như thế trồng trọt cày cấy lại tốt hơn, còn
không khí ở những vùng bị bom nguyên tử ở Nhật tưởng đâu là bị ô uế đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.