THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 164

đời nhưng chỉ mấy tháng sau thì lại sạch sẽ và trong vắt như thuở trước.
Cây lại đâm hoa trổ lá, chim lại ca hát trên cành, thế thì cơn bom đạn qua
rồi trời lại trong xanh, gió lại thổi, mây lại bay, cây lại nở ngành xanh ngọn,
có hề gì đâu, như thiên hạ vẫn thường đồn đại ?!

Nước non là nước non trời

Ai chia đặng nước, ai dời đặng non

Không ai dời đặng non, không ai chia đặng nước, thế thì tháng một ở Bắc
Việt, tất nhiên vẫn rét, mưa tháng một ở Bắc Việt tất nhiên vẫn riêu riêu. Và
nghĩ đến như thế thì bảo không yêu Bắc Việt làm sao cho được?
Mưa rét thì khổ, khổ nhất cho người nghèo, nhưng biết như thế mà vẫn cứ
yêu bởi vì cái mưa, cái rét ấy thông thường quá, vì chỉ có Bắc Việt mới có
cái mưa cái rét ấy thôi. Ai đã xa nhà, trôi nổi ở một phương trời không có
nước mắm, không có phở, tương tư phở và nước mắm thế nào thì ở giữa
một thành phố khét lẹt hơi người, chói chan nắng lửa, người ta cũng nhớ
mưa rét tháng một ở quê hương mình đến thế là cùng.

*

* *

Chập tối, thắp một ngọn đèn lên ăn cơm rồi uống một ngụm nước vối, quây
quần lại với nhau nói chuyện, cái thú ấy kể đã êm đềm; nhưng nếu lại
chống một cái gậy tre, đi qua vũng lội mà sang nhà hàng xóm bàn chuyện
tầm phơ, cái thú ấy lại càng đậm đà hết sức.
Những cái gộc, những cành cây mót lại và chất đống ở đằng sau vựa thóc,
lúc bấy giờ lấy ra đem chụm để cùng quây lại mà sưởi ấm, có một cái gì rất
mờ ảo, thần tiên, làm cho người ta quên mệt nhọc, quên cả lo âu, quên luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.