THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 176

nhưng người chồng “đánh rẻ cái hồng nhan” đứng dậy, bỏ quán nước đứng
lên; đi thủng thỉnh dưới mưa phùn gió bấc. Ngao ngán cho thân mình, y có
lúc không còn mong gì nữa, không còn thèm gì nữa. Mong gì bây giờ? Mà
còn thèm gì bây giờ? Những tiếng cười tiếng nói đa tình, những bộ đứng,
cách đi duyên dáng của các cô bạn mĩ miều đã tắt như lửa ở trong lò sưởi
tắt lúc trời gần sáng. Bao nhiêu ấm cúng, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu
an ủi đã chết rồi, bây giờ chỉ còn lại một cái gì trống rỗng mông mênh, một
cái gì nhạt nhẽo không làm rung động được khứu giác, một cái gì ghê rợn
thoang thoảng mùi bệnh tật và chết chóc.
Chiếc chìa khoá vàng rớt từ ở trên đỉnh tháp xuống bây giờ biết tìm đâu?
Đến gần sáng, người chồng mới về được tới nhà, mở cửa rộng ra, và tự
nhiên thấy tạt lại một mùi gì nhạt nhẽo: có lẽ đó là mùi chăn hôi chiếu mốc.
Mệt mỏi, anh không buồn đóng cửa lại nữa, gục đầu xuống cởi giày nhưng
để nguyên quần áo lăn ra giường và lấy nửa cái chăn đắp vào ngực cho đỡ
lạnh.
Ngoài kia, mưa rơi buồn thê thiết; gió thổi qua khe cửa làm cho lá màn màu
bạc úa cũng rung lên vì lạnh. Kỉ niệm xa xưa ơi, cứ đến trêu chọc người gối
lẻ nằm mất ngủ đêm mùa đông làm gì ?!

Em ra bến nước trông về Bắc,

Chỉ thấy mây trôi, chẳng thấy làng!

Y giơ tay bưng lấy mặt, nhưng vẫn không tài nào chợp được mắt.

*

* *

Một lát thì ở xa tiếng gà đã gáy te te. Trời lọc qua cửa kính rọi vào một làn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.