THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 198

Về khuya, bắt tay bạn hữu ra về, đi thơ thẩn trên đường hoa một mình, anh
thấy lòng anh cũng căng lên một thứ nhựa như cây cỏ và hình như có
những bàn tay bé nhỏ mơn man trái tim anh lúc ấy đập mạnh hơn vì máu
chảy dồn dập và nóng hổi.
Lúc ấy, nhà đã trang trí xong xuôi. Đèn nến thắp la liệt trên bàn thờ. Nhìn
vào chỗ nào cũng thấy khói hương nghi ngút. Cây đào và những cánh mẫu
đơn in bóng lên tường làm cho anh ngỡ mình đương đứng trước một bức
tranh cổ của Tàu. Ở ngoài kia, có tiếng gì nhỏ bé như tiếng sóng xa xa mà
lại như tiếng đàn hát của thần tiên, tiếng chuyển mình của sông hồ, của lộc
cây, của giàn hoa thiên lí?
Người chồng ngờ đó là tiếng của mùa xuân, nhưng không nói cho ai biết,
lẳng lặng mở bình Mai Quế Lộ, rót ra hai cốc nhỏ mời vợ một, còn mình
uống một. Thỉnh thoảng, ở ngoài sân lại có tiếng tạch, tiếng đùng: ấy là lúc
các trẻ trong nhà bắt đầu “đốt pháo một” tung lên trời. Mùi thuốc pháo
thơm thơm bay vào trong nhà, lảm cho cả vợ cả chồng hơi ngột, nhưng
ngột một cách du dương.
Trong khi ấy, từ xa xa vọng lại tiếng ống bương nện xuống đất đều đều, hoà
với những tiếng hát trầm trầm, bổng bổng của những em đi “súc sắc súc sẻ”
ca ngợi sự hoà ấm của gia đình “có rồng ấp trên giường cao, có rồng chầu
dưới giường thấp” và chúc cho ai nấy “sinh đẻ những con tốt lành, những
con như tranh, những con như vẽ”, sống lâu một trăm tuổi lẻ mà lại giàu có
đề đa, có voi buộc trong tàu, có ngựa giỡn nhau trên cỏ…
Cái tết đẹp nhất, mê li nhất chính là ở vào giây phút thần tiên đó. Lát nữa,
cúng kiến trời đất tổ tiên xong rồi, người vợ thoa tí phấn, điểm một giọt
hồng lên má rồi bận cái áo nhung màu hoa sim cùng chồng vả con mở cửa
đi ra đền Ngọc Sơn, rẽ sang đình Hàng Trống, đi lên Hồ Tây, vào đền Quan
Thánh lễ giao thừa, rồi người thì cầm cành lộc, người cầm hương lộc, đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.