THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 20

Đêm tháng giêng ở Sài Gòn nóng quá, có khi gần sáng mà người nằm ngủ
hãy còn lã chã mồ hôi. Bóng người đàn bà đẹp cúi xuống lau trán cho
người mê ngủ. Và bỗng nghe thấy như xa, như gần ở bên tai:
"Thường tình, ai cũng ưa hiện tại bởi vì hiện tại chờ đợi những đổi thay,
hứa hẹn những tương lai hứa hẹn, thế mà làm sao anh cứ băn khoăn mãi với
quá khứ làm gi? Hay là tại sầu nhiều chăng, giận nhiều chăng?"
Người sầu xứ, trong cơn mơ thiêm thiếp, phảng phất thấy hình bóng của
người đàn bà mặc áo xanh đó quen quen, mà nghĩ mãi vẫn không biết là ai.
Đó là một người quen biết thực, trong đời sống thực? Hay là hình ảnh của
một mùa xuân đã chết, của một cái đẹp đã mờ xa, một mối tình chung thuỷ
nhưng não nùng, ai với ai cùng xây một mộng ước mơ nhưng bị trời bắt
phải lìa nhau lúc sông?
Người đàn bà mặc áo xanh lại nói:
"Vui và buồn ở đời là tuần hoàn cả. Tất cả bí quyết của sự sống là biết tin
tưởng và đợi chờ, vì tin tưởng và chờ đợi thì cái gì mà chẳng đến? Anh đọc
sách có còn nhớ chuyện Pygmalion không?"
"Đó là một nhà điêu khắc có tài ở trên một hòn đảo xanh biêng biếc giữa
đại dương thần thoại.
"Pygmalion đem hết tâm hồn tạc nên một pho tượng đẹp, tượng nữ thần
Galatée, đẹp quá, đẹp vô cùng là đẹp, đến nỗi chính mình lại say mê tác
phẩm của mình.
"Nhưng người đẹp chỉ là một vật vô tri, hiểu đâu được tình cảm não nùng
của nhà nghệ sĩ? Pygmalion than khóc ngày đêm và, ngày đêm, khấn
nguyện được có một người vợ đẹp tuyệt trần như pho tượng. Thì một sớm
kia tiếng khẩn cầu thần đến tai thần Vệ nữ. Và bà thần này - vốn giống đa
tính, thương người đồng điệu - đã hoá phép cho pho tượng Galatée thành ra
người thực để cho "chàng" và "nàng" chung sống với nhau".
Người đàn bà đẹp mặc áo xanh nói tới đó thì vòng tay ta khép lại, làm cho
trăng non ở ngoài cửa sổ cũng phải thẹn thùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.