những bong hoa hãy còn tươi ướp trà Tàu rồi sấy cất đi để dành, lúc phởn
phơ trong bụng thì lấy ra pha uống, thế thôi.
Ôi chao, cần gì phải trà mộc, cần gì phải nước giếng thanh tân, cứ cầm cái
chén quân đưa lên môi và nghĩ rằng hoa thuỷ tiên là do vợ mình gọt, trà
thuỷ tiân này là do vợ mình ướp, ấm trà này là do vợ mình pha thì cũng đã
thấy ngào ngạt hương tình trong khắp cả cái đêm xuân tĩnh mịch này rồi!
Trầm ở trong chiếc lư đồng vừa lúc đó lụi dần, toả ra một mùi thơm nhẹ
hoà lẫn với hương trà làm cho cả hai vợ chồng cùng bang khuâng…Gió lay
động cánh màn nơi cửa sổ. Người vợ xoã tóc, đi lại nằm dài trên nệm trắng,
mở mắt trong bong tối nhìn mây bay và nghe thấy hình như ở xa xa có
tiếng nhạc trừ trên trời rơi xuống.
Khẽ quay mình lại với vợ để cho ấm áp hơn, người chồng hỏi:
-Này mình, có phải mùa này là mùa đào bói quả không?
-Sao tự nhiên anh hỏi vậy?
Người chồng lặng im một lát không nói gì. Ba phút sau, nghe hơi thở biết
là vợ đã ngủ rồi, y nằm yên nhắm mắt va tiếp tục nối lại giấc mộng vừa
qua: giấc mộng hoa đào, nước suối.
Ờ phải, chính vào cữ này là cữ đào bói quả đây. Người đàn ông lạc phách
trở lại với gia đình, đêm tháng hai năm ấy, nằm bên người vợ thương bé
nhỏ, mơ màng thấy mở cửa động Thiên Thai. Cách đây đã lâu rồi; cũng vào
cữ tháng hai như thế này, y đã lạc bước vào một thứ Thiên Thai nơi trần thế
rực rỡ hoa đào, mông mênh nước suối ở vùng biên thuỳ Bắc Việt.
Chính vào khoảng tháng hai này đây, có một buổi sang y đã cưỡi con ngựa
thồ đi nhởn nha một mình nhìn lên chin mươi chin ngọn Thập Vạn Đại
Sơn. Đến cái đoạn một trong chin mươi chin ngọ ấy gác sang đất nước Việt
Nam, quả là đã có một lúc y tưởng là Thiên Thai thực, vì rừng đào bát ngát
ngút ngàn, trời đất êm ru, mà ngửng mặt lên trời thì nghe như có tiếng tiêu
tiếng địch. Con ngựa thồ đi khẽ từng bước một. Hàng nửa ngày đường mới
thấy ở tít tắp đằng xa có mấy cô sơn nữ mặc váy thuỷ ba, bịt khăn trắng ven