chèo núi mà long nhẹ lâng lâng _ đã đành là tại trời phật độ trì, nhưng cũng
có lẽ tại anh tin tưởng _ tin tưởng rằg những lời khấn khứa của em ở trong
các động các hang, được Phật, trời chứng dám. Em khấn trời khấn Phật cho
vợ chồng ta được sống với nhau đến bạc đầu, dù đói khổ thế nào cũng cam.
Anh tin rằng niệm nam bô đi hết hang này động nọ không thấm mệt thì
khấn trời khấn Phật cho vợ chồng được sống bên nhau cũng được Phật trời
chứng dám … Ngờ đâu, chiến tranh lại làm cho bao nhiêu gia đình tan nát,
bao nhiêu lứa đôi chia lìa, bao nhiêu lệ rơi máu chảy, làm cho người xa nhà
thui mất cả hy vọng được trở về nơi cố lý, uống lại chén trà thuỷ tiên, nhìn
những người than mến cũ và ngâm với người thương khúc bạc ai!
Nam bô a di đà Phật!
Nam bô Quan thái âm Bồ tát!
Ứơc gì cứ niệm như thế mà được trời Phật chứng dám thực, thì mình cứ
niệm không ngừng để trả cho sạch nợ lưu ly, trở về phần tử một ngày _ một
ngày thôi cũng được _ để kể lại tình tương tư với người yêu bé nhỏ, uống
một chén rượu Tây Hồ với miếng cá anh vũ nướng vàng và nằm trong rừng
đào Thổ biên thuỳ nghe hoa đào rụng lả tả xuống vai các cô nàng cưỡi ngựa
thồ in bong lung linh xuống dòng suối trong như lọc.