THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 47

“Bạch Tuyết thi”, ấy thế mà cũng có lúc tưởng mình là một thứ tiên ở hạ
giới rồi.
Ấy là nói những lúc anh cao hứng vì có rượu nó “đưa” đi, mình cảm thấy
hung hồn phấn khởi. Về nhà, lăn ra giường ngủ một giấc thật dài, đến khi
tỉnh dậy thì thấy trăng chiếu vào giường. Anh nhớ lại bài thơ cũ:

Thấy trăng chiếu đầu giường,

Tưởng mặt đất mờ sương,

Ngửng đầu nhìn trăng sang,

Cúi đầu nhớ cố hương.

Anh nhớ cố hương không phải là không có cớ. Vào cữ này, ở Bắc Việt, trời
cũng bắt đầu nóng, nhưng không nóng như thế này. Cái nóng ở Bắc cũng
làm cho rôm sảy nó đốt người ta một cách khó chịu, nhưng đương đi ngoài
nắng mà vào chỗ râm thì da thịt ta cảm thấy bình thường ngay, chớ không
điên cuồng, rồ dại lên. Anh muốn tắm, và tắm thì thấy mát da mát thịt liền.
Ở đây, có khác: anh đương nóng, nghĩ bụng về đến nhà phải tắm liền,
nhưng vừa cởi quần áo anh thấy sởn gai ốc, và có khi suy đi nghĩ lại một
chút, có người ngại mà thôi không tắm nữa, đợi đến hôm sau cũng được.
Nói về mấy cái thú ở đời, có nhà thi sĩ đã cho cái tắm là một cái thú ngang
với cái thú đi chơi những vùng đất đẹp mùa xuân, cái thú uống rượu hoàng
hoa mùa thu và cái thú ngâm thơ Bạch Tuyết mùa đông. Người tỉnh rượu
lúc canh tà, nhìn trăng rồi cúi đầu nhớ cố hương, lúc ấy them cái thú tắm
suối của một ngày xa xôi ở xứ Mường vùng Việt Bắc, them không biết thế
nào mà nói.
Đó là những ngày tay chống gậy, vai mang ba lô, anh lang thang trên các
nẻo đường đất nước để sống cái đời lý tưởng: vừa hôm qua mới ở Đọi Đệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.