THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 5

Biệt li ai kể xiết lời,
Vì hoa cách mặt cho người thương tâm.
Người đưa rượu hỏi thăm Bành Trạch,
Kẻ say trăng tìm khách Đào, Chu;
Nào ai trang điểm mầu thu,
Hoa vàng chén bạc tạc thù với ai?
Miền Hữu Lĩnh tin mai gắn bó,
Đỉnh Cô Sơn mối gió đợi chờ.
Muốn mang chén rượu, câu thơ,
Lạnh lung trong tuyết, hững hờ dưới trăng ...
....

Ngâm thơ lại càng buồn, mình chán nản không để đâu cho hết. Sự chán nản
không tên tuổi, không lý do, ví có muốn nói ra với người ở cạnh cũng
không thể được.
Tại sao lại buồn? Tại sao lại chán?
Không biết tại làm sao cả.
Người bạn mây nước, gặp gỡ ở phương trời hiểu sao được những u uẩn đó
nên người xa nhà cũng chẳng buồn nói ra làm gì. Gió về đêm lạnh tê tê,
nước đập vào bờ dào dạt và bến nước nào người ta cũng khổ. Thương nhau,
muốn an ủi lẫn nhau, mà không dám nói, hay không biết nói ra thế nào.
Người đẹp chỉ còn biết cúi đầu xuống thở dài, còn người đàn ông thì im
lặng, đưa cặp mắt như mất thần nhìn vào bóng đêm mịt mù có tiếng dế kêu
giun khóc. Cái buồn, cái chán cứ như thế mà kéo lê thê ra mãi.
Cho tới một ngày kia ... đang ngồi trong một tiệm ăn hẻo lánh ở trên sông
Tân Thuận, trận mưa đầu mùa trút nước xuống phố phường. Những người
Bắc Việt ngồi ở những bàn ăn gần đó nhìn mưa mà thấy thẫn thờ, mà thấy
bơ vơ, tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi bầu không khí nặng nề
lúc đó, bèn kiếm một câu gì để nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.