THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 50

Tiết trời thật oi ả

Tiếng dế kêu thiết tha

Đàn muỗi bay tơi tả

Nỗi ấy tỏ cùng ai.

Tình này buồn cả dạ!

Mấy câu thơ ấy, học thuộc lòng khi còn nhỏ bé ở một ngôi trường trăng
giữa phố Hàng Vôi – Không biết có phải của cụ Bảng Mộng không nhỉ,
chẳng hiểu tại sao đêm nay lại đến với tôi? Mà tại sao có lúc tôi quên phứt
mất rồi, mà đêm nay tự nhiên lại nhớ rành mạch khong quên một chữ?
Nhớ đến như thế, tức là nhớ lại cả một thiếu thời lúc còn mặc cái áo maga
đi học, vừa đi vừa tung chiếc giày do Đức Mậu lên trời vì đi giày nóng
chân quá, giẫm đất nó thảnh thơi, mát mẻ hơn. Ồ, “tiết trời thật oi ả” nhưng
tại sao chỉ vì thấy “tiếng dế kêu thiết tha” và “đàn muỗi bay tơi tả” mà cụ
Bảng “buồn cả dạ” và không biết “tỏ nỗi ấy cùng ai”?
Đến bây giờ nằm nghĩ lại một cách thong mình, thấu đáo, tôi thấy không vô
lý gì hơn, vì nhớ đến “tháng tư đầu mùa hạ”, tôi không thấy buồn một chút
nào.
Tháng tư của miền Bắc ngày xưa, tháng tư yêu dấu có nóng, có oi, có dế
kêu, có muỗi đốt nhưng tất cả những cái đó có thấm vào đâu với những
buổi bình minh nạm vàng, mở mắt ra nhìn lên cao thì thấy mây bay thong
thả như trời khảm bằng xà cừ, gió hây hây mát, mở cửa đi ra đường thì cảm
thấy cả trời đất trong như là pha lê mà cái than mình nhẹ tênh tênh như là
có cánh.
Anh có thể đi dạo như thế chừng nửa tiếng đồng hồ rồi mới về tắm rửa và
làm công chuyện. Đời ngọt ngào trầm lặng và thong thả. Chứng chín mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.