THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 76

tan được, hoá ra làm con chim cuốc. Ngày đêm, chim ấy kêu lên những
tiếng bi thưng của một vị trung thần khác quốc vương tử trận: “Cuốc, cuốc!
La Hoa?” Cuốc, cuốc đây, còn La Hoa bây giờ ở đâu?
Ấy chỉ có thế thôi, nhưng con cuốc đã thành ra một đề tài bất tận trong văn
học sử.

Nhớ thương đau lòng con cuốc cuốc,

Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.

Bà huyện Thanh Quan đi qua đèo Ngang lúc chiều tà đã cm hái nên những
vần thơ bất hủ. Sau đó, cụ Trần Danh án, một di thần nhà Lê, cụ Nguyễn
Công Trứ, cụ Tam nguyên Yên Đổ, cụ Nguyễn Thượng Hiền, cụ Huỳnh
Thúc Kháng… mỗi khi nhớ thương đất nước đều nhắc đến con chim cuốc;
nhưng đặc biệt nhất, theo tôi, là bài “Tàm phụ ngâm” của Tạ Phưng Đắc, tả
người con gái nhà nghèo hái dâu nuôi tằm, nhờ tiếng cuốc kêu khắc khoi
mà không ngủ, thức thâu đêm suốt sáng để chăm lo việc tằm tang. Trong
khi ấy, có người con gái đẹp trên lầu cao cũng thức thâu đêm suốt sáng
nhưng là để đàn địch múa hát với người yêu.

Tử quy để triệt tứ canh thì,

Khởi thị tàm trù phạ diệp hy.

Bất tín lâu đầu dương liễu nguyệt,

Ngọc nhân ca vũ vị tằng quy.

Canh tư tiếng cuốc kêu vang

Dậy xem tằm nở lòng càng lo âu;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.