THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 87

Tháng Bảy

Ngày rằm xá tội vong nhân

Thì mình cứ nhận ngay là cái trò ấy gợi cảm không chịu được. Sáng tháng
bảy, ai chẳng nhớ đến đại lễ Vu lan bồn, xá tội vong nhân! mà cứ nói đến
xá tội vong nhân, chắc chắn trong mười người Bắc Việt di cư phải có tám
chín người nhớ đến bài thơ Chiêu hồn:

Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt,

Toát hơi may, lạnh buốt xương khô.

Não người thay, buổi chiều thu

Hoa lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng…

Tôi còn nhớ lúc bắt đầu vào đây, tìm cả tháng không ra bài văn ấy. Về sau,
vào một ngày tháng bảy nhớ đến Nguyễn Tuân xát xà bông vào người nổi
bọt lên, gõ chậu Thau, niệm bài văn đó, tôi thèm được nghe một cô đầu nào
ở Phú Nhuận, Đại Đồng niệm đúng theo lối Bắc cho nghe, nhưng chưa có
dịp nào thì may làm sao người phục trách mục Tao Đàn cho nghe bài ấy
qua giọng một danh ca xứ Bắc.
Thử tưởng tượng: chín mười giờ đêm, cả nhà đi ngủ rồi, mình lò mò trở
dậy, ngổi vặn máy nghe một mình bài thơ thảm thiết ấy với một giọng quỷ
khốc thần sầu thì đã rợn tóc chưa? Thật tình, tôi không ngạc nhiên chút nào
khi thấy có những cô hàng xóm người Nam thấy tôi nghe bài đó, sáng hôm
sau, hỏi tại sao tôi lại có thể nghe một cách thích như thế và các cô lại
không ngại nói trắng ra là các cô nghe “tởn” lạ lùng vì nó “ma quái” quá!
Muốn chê gì, mặc, tôi cứ nghe như thưởng.
Tôi có cái bệnh là không ưa đài phát thanh, xuân thu nhị kỳ mới mở máy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.