THƯƠNG TÂM TIỂU TIỄN - Trang 329

Hai người từng có cùng xuất thân, cùng nhau xông pha, cùng nhau trải

qua kiếp nạn sống chết, cùng nhau đau khổ vui vẻ, theo lý phải rất quen
thuộc, rất thân thiết, khi gặp mặt rất nhiệt liệt mới đúng.

Nhưng không phải, hai người này vừa gặp nhau, tuy không đến nỗi đỏ

mắt lên, nhưng cũng cảm thấy ánh mắt lóe lên một chút tia lửa, còn có một
lực lượng vô hình ngăn cản hai người đến gần, giống như một sự mẫn cảm
trời sinh.

Vương Tiểu Thạch ít ra vẫn nở nụ cười, hơn nữa cũng chủ động gọi:

- Bạch nhị ca!

Hắn luôn cho rằng, nếu như không phải bắt buộc, giữa người và người

thật ra không cần phải trở mặt hoàn toàn. Nếu như nhìn thấy người mà
mình không thích, muốn đề phòng, sắc mặt đều giống như “không đội trời
chung”, e rằng cơ hội đi lùi còn nhiều hơn so với đứng yên tại chỗ.

Nói như vậy, hắn cũng khá là tình cảm, nhưng cũng dễ khiến người ta

cảm thấy giả dối.

Bạch Sầu Phi lại không phải, sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng.

Trừ khi là gặp cấp trên, cha nuôi và chỗ dựa của hắn, nếu không với

thân phận và địa vị của hắn hôm nay, thật sự không cần giả vờ cười, gật đầu
hay hỏi han với bất cứ ai.

Hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch đã không thích.

Ngoại trừ mái tóc ít đi một chút, lộ ra vầng trán càng chính trực phóng

khoáng, Vương Tiểu Thạch có thể nói là hoàn toàn không già. Vẫn là nụ
cười mỉm kia, sôi nổi hoạt bát, cười ngạo giang hồ, không hề thay đổi chút
nào, không già, không xấu, vẫn khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.