THỦY HỬ - Trang 361

nay được gặp ngài đây thật là không thoả lòng chút nào, cho nên tôi phải đến đây để
xin lỗi với ngài.
Tiều Cái tạ lại rằng:
- Xin cảm tấm lòng quý báu của ngài.
Ngô Dụng lại hỏi Lâm Xung rằng:
- Ngày trước tôi được nghe tiếng Đầu Lĩnh còn ở Đông Kinh kể biết bao phần hào
kiệt, thế mà không biết vì sao bị Cao Cầu hãm hại phải sang ở đất Thương Châu?
Sau tôi nghe nói ở Thương Châu lại bị chúng lập mưu đốt mất thảo trường rồi
không biết ai đưa Đầu Lĩnh đến sơn trại ở đây từ bao giờ như vậy?
Lâm Xung thở dài mà rằng:
- Nói đến thằng Cao Cầu nó hãm hại tôi thì lại kinh dựng tóc gáy lên, không biết
bao giờ trả thù cho được! Còn việc tôi đem thân đến lẩn lút ở đây là nhờ ở Sài Đại
Quan Nhân tiến cử giúp cho đấy, ngài ạ!
- Sài Đại Quan Nhân có phải bọn giang hồ vẫn kêu là Tiểu Toàn Phong Sài Tiến đó
phải không?
- Chính người ấy đấy.
Tiều Cái nói:
- Tôi cũng nghe tiếng ông ta là người trọng nghĩa khinh tài hay kết nạp bọn hào kiệt
bốn phương là dòng dõi Đại Chu Hoàng Đế khi xưa, nhưng tôi chưa gặp được bao
giờ!
Ngô Dụng nói với Lâm Xung rằng:
- Sài Đại Quan Nhân tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ ai ai cũng biết, nếu Giáo Đầu
không phải là một bậc võ nghệ siêu quần thì sao ngài có chịu giới thiệu đến đây!
Câu này không phải là tôi nịnh, nhưng cứ lý ra thì Vương Luân nên nhường ghế thứ
nhất để Đấu Lĩnh ngồi mới là công bằng mà mới khỏi phụ công Sài Đại Quan Nhân
tiến cử.
Lâm Xung nói:
- Vâng, tiên sinh có lòng khen thế thực là cảm tạ, tôi đây vì phạm tội phải chạy đến
nương nhờ Sài Đại Quan Nhân, ngài cũng hết lòng giữ lại ở đó, song sợ phiền lụy
đến ngài không tiện, nên lại phải vật nài để xin đến sơn trại đây. Ai ngờ ngày nay đi
cũng dở mà ở cũng dở, không phải vị gì chỗ ngồi hơn kém, song có điều Vương
Luân là người tâm thuật không định, bàn nói không nghe, như thế cũng khó lòng ở
với nhau lâu được. Tôi xem Vương đầu lĩnh tiếp người tử tế, hòa nhã ung dung như
thế mà tâm địa lại hẹp hòi hay sao?
Ngày nay may được các ngài đến đây thực chẳng khác gì mặt gấm thêu hoa, lúa khô
được nước, thế mà anh ta vẫn mang lòng ghen ghét tài năng, chỉ sợ các ngài tranh
cướp. Lúc đêm ngồi ăn tiệc thấy các ngài nói đến chuyện giết hại quan quân, anh ta
đã có điều không thích, không muốn lưu các ngài ở lại, cho nên mới mời xuống nhà
khách dưới quan ải đây để nghỉ. Ngô Dụng nghe vậy liền nói ngay rằng:
- Nếu Vương đầu lĩnh đã có lòng như thế thì chúng tôi bất tất phải đợi ông ta nói ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.