THỦY HỬ - Trang 420

LÔI HOÀNH

Bấy giờ Lôi Hoành, Chu Đồng đi rồi, Tống Giang liền ở trong hầm bò ra mà nói với
Tống Thái Công rằng:
- Hôm nay sở dĩ con được thoát tội là nhờ có Chu Đồng là người tử tế, vậy ơn ấy
không bao giờ quên được. Duy anh em con thì ngày nay tất phải tìm nơi lánh nạn xa
xôi rồi sau này hoặc có được tha thì bấy giờ chúng con mới có thể về nhà được. Vậy
nay thân phụ ở nhà, xin thân phụ sai người đưa tiền cho Chu Đồng, để nhờ ông ta
nói lót các nơi và tư cấp cho mụ Diêm Bà một ít, để nó khỏi lên thượng ty kêu
khiếu lôi thôi. Thái Công nói:
- Hai anh em con cứ thu xếp ra đi, phải cẩn thận rồi đến đâu thì cứ viết giấy về đây
cho ta biết, còn ở nhà mặc ta lo liệu các con không phải bận lòng.
Chiều hôm ấy Tống Giang cùng Tống Thanh thu thập hành lý rồi đầu trống canh tư
sáng hôm sau, dậy sớm sắp sửa ra đi. Tống Giang đầu đội nón chiên trắng, mình
mặc áo đoạn trắng, thắt dây lưng thêu, chân đi đôi giày gai, còn Tống Thanh thì đeo
khăn gói, ăn mặc ra người theo hầu rồi cùng ra trước thảo đường để bái biệt Thái
Công.
Tống Thái Công rơm rớm hai hàng nước mắt mà dặn rằng:
- Hai con đi đây muôn dặm xa xôi, chớ kêu nghĩ điều chi cho phiền não.
Tống Giang, Tống Thanh cùng vâng lời rồi dặn dò trang khách, phải sớm khuya hầu
hạ Thái Công, chớ để có một điều gì trái đạo. Đoạn rồi hai anh em đều giắt đao
lưng, vác thanh đao lớn mà cùng nhau từ giã gia trang.
Thanh đao thẳng chống lên đường.
Giang hồ một gánh tuyết sương lưng trời.
Bốn phương non nước mù khơi.
Cánh hồng bay bổng tuyệt vời từ đây.
Bấy giờ đương độ thu tàn đông tới, hai anh em Tống Giang vừa đi vừa bàn với
nhau, không biết đi đâu cho tiện. Tống Thanh nói với Tống Giang rằng:
- Tôi nghe thấy tiếng đồn ở quận Hoành Hải bên Thương Châu, có Sài Đại quan
nhân là dòng dõi Đại Chu Hoàng Đế khi xưa mà chưa được bái yết bao giờ. Thấy
nói ông ta là một người trọng nghĩa khi tài hay kết nạp bọn giang hồ, cứu giúp
người nguy bách, thực là một Mạnh Thường Quân đời nay, hay là anh em thử đến
đấy xem sao?
Tống Giang đáp rằng:
- Trong bụng ta cũng nghĩ như thế. Mọi khi ông ta vẫn thường thư từ đi lại với ta
luôn nhưng cũng chưa được gặp bao giờ, nay nhân tiện ta đến đó.
Hai người bàn định xong rồi, liền lên đường đi về lối Thương Châu. Trong khi đi
đường, thôi thì lần mò lánh trốn, dãi nắng dầm mưa, ăn có khi phải bát của người
ốm, nằm phải giường của người chết, ở những hàng quán, không dám từ nan. Được
ít lâu đi tới Thương Châu, hai anh em liền hỏi thăm đến thôn trang Sài Tiến. Khi tới
cổng trang, Tống Giang hỏi thăm trang khách rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.