THỦY HỬ - Trang 449

một mình. Khi người đàn bà hâm rượu xong đem vào buồng thì một tay cầm vò
rượu, một tay vỗ ngay vào vai Võ Tòng mà nói rằng:
- Thúc thúc chỉ mặc thế này mà không lạnh à?
Võ Tòng thấy vậy, đã có sáu bảy phần khó chịu trong lòng bèn im mà không nói gì
cả. Người đàn bà giơ tay giật lấy cái que cời mà rằng:
- Thúc thúc không quen cời lửa để tôi làm cho. Làm sao cũng được như lò lửa
thường nóng luôn mới được.
Võ Tòng lại thấy khó chịu lên đến tám chín phần, đành phải ngôi im thin thít. Bấy
giờ dục tâm của người đàn bà chừng đã bốc lên như lửa cháy, không còn hiểu đâu
đến Võ Tòng có đồng ý hay không liền vứt cái que cời xuống rồi rót ra chén rượu
uống hết một nửa, còn một nửa đưa cho Võ Tòng mà bảo rằng:
- Nếu có phải là người hữu tình thì uống hết nửa chén này.
Võ Tòng giật lấy chén rượu hất xuống đất mà nói rằng:
- Tẩu tẩu không nên dơ dáy như thế?
Nói đoạn đẩy người đàn bà một cái rồi trợn mắt lên mà rằng:
- Võ nhị này là thằng con trai đội trời đạp đất, không phải giống chó mà làm bại
hoại phong hóa, bỏ mất luân lý kia! Tẩu tẩu chớ nên giở lối vô liêm sỉ như vậy, lỡ
khi có đến thế nào thì mặt Võ Nhị này còn nhận thấy tẩu tẩu, chứ cái nắm tay kia
không biết tẩu tẩu đâu. Từ nay xin đừng thế mới được. Chị chàng kia nghe như vậy
thì chết nửa phần ruột, vừa tức vừa thẹn rồi đẩy cái ghế ra mà nói rằng.
- Người ta đùa cho vui, thế mà cho là thực hay sao? Người đâu không biết lòng kính
trọng của người ta? Nói đoạn dọn bát chén đi thẳng xuống bếp.
Còn Võ Tòng thì buồn bực uất ức mà ngồi ở trên buồng một mình. Được một lát Võ
Đại đi bán hàng về, vừa bước chân vào đến cửa đã thấy người đàn bà khóc sướt
mướt, hai mắt đỏ hoe, chàng ngạc nhiên mà hỏi rằng:
- Đánh nhau với ai đó?
Chị chàng vừa khóc vừa nói:
- Anh tệ bạc quá, nỡ lòng nào dắt người ngoài đến, để khinh bỉ tôi!
- Ai dám đến đây mà khinh bỉ?
- Ông Võ Nhị nhà anh chứ ai! Tôi thấy hắn đi về rét mướt, vội vàng đem rượu cho
uống. Ai ngờ hắn thừa cơ vắng vẻ mà toan trêu ghẹo lả lơi, không còn ra thể thống
gì nữa?
Võ Đại nghe nói vậy liền gạt đi rằng:
- Em tôi xưa nay là người trung trực, không khi nào như thế, thôi đừng nói to nữa
mà hàng xóm người ta cười cho đấy.
Nói đoạn bỏ mặc vợ đó mà lên buồng Võ Tòng.
Vẽ chi một chữ ái tình
Để cho xương thịt tan tành sao đang!
Thế gian vạn kẻ khôn ngoan,
Hỏi lòng hữu ái được thường thế chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.