THỦY HỬ - Trang 450

Võ Đại lên buồng liền gọi em mà hỏi rằng:
- Em đã ăn cơm chưa! Ta cùng đi ăn một thể cho vui.
Võ Tòng thấy anh hỏi thì ngồi yên không nói nửa lời, trong bụng nghĩ vơ vẩn một
lúc rồi đứng dậy thay giầy khoác áo, thắt lưng đội nón mà ra đi. Võ Đại thấy vậy,
liền gọi lên rằng:
- Nhị đệ đi đâu đấy?
Võ Tòng lẳng lặng đi ra không đáp. Võ Đại thấy Võ Tòng đi rồi, liền xuống bếp hỏi
vợ rằng:
- Tại làm sao ta gọi hắn cũng không thưa, cứ cắm đầu đi thẳng không biết rằng đi
đâu thế.
Người đàn bà làm bộ mắng chồng rằng:
- Sao mà ngu thế, nó thẹn, không còn mặt mũi nào trông thấy mình thì phải cút đi
chứ làm sao? Từ đây trở đi, tôi cấm không lưu người ấy ở nhà này nữa.
- Nếu để cho hắn dọn đi thì phố xá người ta nói mình còn ra gì nữa.
- Nói lạ, nó đùa bỡn tôi thì thiên hạ không cười! Thôi anh ở với hắn, tôi đây không
mặt chó thế được, anh cho tôi một tờ ly hôn rồi anh rước hắn đến đây mà ở.
Võ Đại nghe như vậy thì cứng lưỡi ra, không làm sao mà nói được. Đương khi ấy
thì Võ Tòng dẫn một tên thổ binh đem đôi quang gánh đến, đi thẳng vào buồng thu
thập các đồ đạc rồi lại gánh ra mà đi ngay, Võ Đại chạy theo ra cửa hỏi rằng:
- Nhị đệ làm sao lại dọn đi đâu thế?
Võ Tòng quay lại đáp rằng:
- Ca Ca không cần phải hỏi, cứ để mặc tôi đi là được rồi.
Nói xong liền đi thẳng mà không hề quay lại. Võ Đại lấy làm lạ, không hiểu ra sao
mà cũng không dám hỏi một câu nào nữa. Bấy giờ người đàn bà đứng ở trong vẫn
lẩm bẩm mắng luôn miệng rằng:
- Được lắm! Ai bảo rằng có em làm Đô Đầu thì tất nuôi được cả chị lẫn anh, ngờ
đâu lại đến đây mà khoét hại! Rõ là giống Hoa Mộc Qua chỉ tốt mã bề ngoài. Thôi,
đi đi cũng là phúc, ta cảm ơn trời đất, bớt được cái nợ oan gia ở trước mặt.
Võ Đại thấy vợ nói vậy thì lại càng áy náy trong lòng không biết đầu đuôi ra sao.
Rồi đó hằng ngày Võ Đại lại đi buôn bán như thường mấy phen toan vào huyện, để
tìm em về ở nhưng lại bị người vợ xỉa xói ngăn đón mà không cho đi cũng đành
lòng mà chịu vậy.
Nói về quan Huyện Dương Cốc, từ khi về để nhiệm ở huyện đó tới nay, thấm thoát
đã được hơn hai năm trời, tuy không độc ác là mấy, song khoét của dân gian cũng
không biết cơ man nào mà kể. Bấy giờ định bụng muốn chuyển của về, gửi một nhà
thân quyến ở Đông Kinh, để lo liệu kiếm đường thăng quan tiến chức, nhưng lại e
đường sá xa xôi, nhiều tay trộm cướp mà chưa có ai là người đảm đang tâm phúc,
nên chưa dám sai đi. Một hôm chợt nghĩ Võ Tòng là tay anh hùng đảm lược, liền
cho gọi đến mà bảo rằng:
- Ta có người bà con thân ở Đông Kinh, nay muốn đưa một ít lễ vật và một phong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.