THỦY HỬ - Trang 453

từ tạ quan huyện Dương Cốc mà vác đao khoác gói, coi áp tải xe cùng bốn người
kia thẳng trỏ Đông Kinh.
Võ Đại từ khi Võ Tòng đi rồi, bị người vợ đay rứt nhiếc móc đến ba bốn ngày trời,
chỉ cắn răng chịu vậy mà không thèm nói lại nửa lời nào cả. Duy các công việc
trong nhà thì từ đó nhất nhất theo lời Võ Tòng đã dặn làm bánh rút đi một nửa rồi
sáng ngày nửa buổi mới đi mà chiều đến quá trưa đã về nhà, cất rèm đóng cửa
không hề xao nhãng đi đâu. Người đàn bà thấy vậy, trong lòng rất lấy làm khó chịu,
liền trỏ vào mặt Võ Đại mà mắng nhiếc rằng:
- Suốt ngày ta không được trông thấy mặt trời, lại phải đóng cửa làm chi? Thiên hạ
người ta tưởng nhà này cấm ma quỷ gì mới phải bưng bít cả ngày như thế! Nghe
những đồ anh em khốn nạn ấy, không sợ người ta nhổ vào mặt hay sao?
Võ Đại điềm nhiên đáp lại rằng:
- Mặc xác thiên hạ, ta cứ nghe lời của em ta, khỏi sinh sự lôi thôi khó chịu.
Người vợ lại nói:
- Ôi cha! Một thằng đàn ông, không biết tự chủ lấy mình hay sao? Lại phải nghe
người ta sai khiến!
Võ Đại cả quyết đáp rằng:
- Những lời nói của em ta là vàng là ngọc, ta phải theo mới được, không cần dùng
đến ai!
Từ đó mỗi ngày đi về thì người đàn bà lại sinh sự nói này nói nọ, Võ Đại cũng cứ
điềm nhiên mặc kệ, chỉ cốt giữ sao cho đúng lời em dặn thì thôi. Dần dần chị chàng
kia nói lắm mỏi mồm cũng không ăn thua gì cả, liền phải theo ý Võ Đại, cứ mỗi khi
Võ Đại sắp về thì lại đóng cửa buông rèm như trước. Võ Đại thấy vậy thì lòng cũng
hơi mừng, đỡ phải lo nghĩ băn khoăn như trước. Cách dăm ba hôm, đến một ngày
kia, bấy giờ đông đã gần tàn, khí trời cũng hơi ấm áp vào lúc buổi chiều, Võ Đại đi
bán hàng sắp về, người vợ liền chăm chăm cầm cái nạng ra để nhắc rèm xuống, dè
đâu vừa giơ lên toan đỡ đầu rèm thì tay cầm không vững, bị tuột một cái đổ cả đầu
gậy ra ngoài, đập ngay vào khăn anh chàng đi qua ngoài phố. Anh chàng kia đương
đi, đứng dừng lại toan cự mắng mấy câu, hay đâu khi quay mặt lại trông thấy người
đàn bà có vẻ mỹ miều phong lịch thì ngây hẳn người ra, tan hết nộ khí ngay lập tức
mà tủm tỉm cười không nói năng chi cả. Chị đàn bà thấy thế thì chắp tay vái mà nói
rằng:
- Chúng tôi lỡ tay, xin ngài tha lỗi cho.
Người kia giơ tay sửa lại khăn trên đầu rồi cũng đáp lễ lại mà rằng:
- Không hề chi, xin quý nương cứ tự tiện.
Bấy giờ mụ Vương Bà đương ngồi dưới rèm ở ngoài hàng, trông thấy như vậy, liền
cười mà hỏi người đàn ông rằng:
- Ai bảo Đại quan nhân đi qua thềm nhà người ta mà đi khéo thế?
Người đàn ông cũng cười mà nói rằng:
- Cái đó thì tôi không phải, xin nương tử tha lỗi cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.