THỦY HỬ - Trang 460

ba phần bợm đó. Ngày hôm ấy cũng không đến được, phải đợi đến ngày thứ ba, cậu
sẽ ăn mặc cho chững chạc rồi đến cửa đằng hắng một cái mà nói lên rằng: "Sao lâu
nay không thấy Vương Bà đâu?" Bấy giờ tôi nghe tiếng rồi tôi ra mời vào ngồi
chơi, nếu nàng ta thấy thế mà đứng dậy ra về là hỏng mất. Bằng nàng thấy vậy mà
cứ ngồi im khâu thì việc ấy có bốn phần hên đó. Khi ngồi chơi tôi sẽ khoe với nàng
rằng: "Cậu là người tài chủ mà làm phúc cho tôi mà nhà cậu rất là sang trọng tử tế
rồi cậu lại phải tán tỉnh thêm vào, nếu thế mà nàng không bắt chuyện thì việc cũng
vất đi mất! Nhưng nếu nàng cũng hé răng ra ứng đáp thì có được năm phần bợm rồi
đó. Bấy giờ tôi lại tán là hai tay tài chủ, kẻ xuất công người xuất của, nếu không
phải là may mắn cho tôi thì sao có gặp được nương tử ở đây, vậy xin quan nhân tạm
làm chủ thiết đãi nương tử giúp tôi, đoạn rồi cậu đưa tiền cho tôi đi mưa rượu.
Nhưng nếu nàng đứng dậy ra về, lại là hỏng mất. Nhược bằng nàng điềm nhiên ngồi
lại, thế là có được sáu phần bợm rồi đó. Khi cầm tiền rồi thì tôi lại nói nhờ nàng
ngồi tiếp Đại quan nhân giúp để tôi đi mua các thức nhắm, nếu nàng từ chồi đứng
dậy ra về là việc cũng hỏng. Bằng nàng ưng ý mà ngồi lại là việc ấy có bảy phần
bợm đó. Đến lúc mua được thức nhắm về, tôi lại nhờ nàng xếp đồ khâu lại, để cùng
ngồi uống rượu cho vui, thế mà nàng không chịu ngồi là việc hư hỏng. Nếu nàng
bằng lòng ngồi cho thì việc ấy có tới tám phần bợm rồi đó. Uống dăm ba chén rượu,
tôi giả vờ là hết rượu, bảo cậu phải mua thêm. Bấy giờ cậu sẽ nhờ tôi đi mua hộ,
đoạn rồi tôi đi khép cửa, để mặc hai người ở đó, thế mà nàng hoảng hốt đòi về là
hỏng việc. Bằng nàng cứ ngồi yên không nói chi là việc có chín phần bợm rồi đó.
Đến đó chỉ còn thiếu có một phần nữa là xong, nhưng phần này thì rất là khó; Bấy
giờ cậu ngồi ở đấy, phải lựa lời đem những câu chuyện ngon ngọt mà khơi gợi dần
dần, chớ có bạo động mà lỡ việc thì tôi không biết đâu đến được nữa! Trước hết
phải giơ tay áo lên bàn, giả cách đánh rơi chiếc đũa rồi lại vội vàng cúi xuống nhặt
và rờ tay vào chân nàng mà nắm một cái, nếu nàng gắt giận cự mắng thì tôi sẽ chạy
vào cứu, song như thế cũng là hỏng việc, không còn làm thế nào được nữa! Nhược
bằng nàng lẳng lặng không nói gì thì bấy giờ có đủ mười phần bợm rồi đó. Kế sách
ấy thế nào?
Tây Môn Khánh nghe xong cả cười mà rằng:
- Được lắm, dầu chưa lên được đến gác Lăng Yên, song ấy thế thực là diệu kế.
- Nhưng cốt nhất là phải nhớ đưa mười lạng bạc mới được.
- Cái đó chắc lắm, có khi nào được ba miếng quất bì mà lại quên hồ Động Đình
được? Nhưng kế sách ấy, bao giờ bà bắt đầu làm cho?
- Chỉ chiều hôm nay là có tin rồi, bây giờ nhân lúc Võ Đại chưa về, tôi phải sang
nói qua trước xem sao, cậu về cho người mang vóc lụa đến ngay cho tôi mới được.
Tây Môn Khánh hớn hở mừng ra mặt mà nói rằng:
- Nếu được bà tác thành cho thì khi nào tôi dám sai lời.
Nói xong từ tạ Vương Bà quay ra phố mua các vật liệu đùng như Vương Bà đã dặn
rồi bọc gói cẩn thận và đem thêm năm lạng bạc lẻ đưa đến cho Vương Bà, Vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.