THỦY HỬ - Trang 796

Một đoạn văn tróc nã, khéo về khẩn cấp kinh hãi; một đoạn văn mộng được Thiên
Thư, khéo về trang thần; một đoạn văn quần hùng tới cứu, lại khéo về kinh hãi khẩn
trương, ba đoạn khác nhau bút pháp ly kỳ.
Sách này sau khi tả Tống Giang quyền bá, lại tả đến Lý Quỳ thành thực để phản
chiếu rõ ra, sau khi Tống Giang đón cha thì Lý Quỳ đón mẹ, cùng một đạo con,
cùng một chữ hiếu, suy ra thiên hạ ai cũng một lòng nghĩ đến cha mẹ như ai, còn Lý
Quỳ muốn đón mẹ thì lại gặp như sao? Ta nên nhận xét những lời Tống Giang bảo
Lý Quỳ, khiến Lý Quỳ tức mà nói lại, xét trong văn tự, rõ Tống Giang không tốt thì
không ai mắng Tống Giang, không sấm sét nào đả đến Tống Giang, thiết tưởng
Tống Giang cũng nên thẹn với lòng mình mà chết mới phải?
Trước đoạn văn Lý Quỳ đón mẹ, lại mượn Công Tôn Thắng về thăm mẹ để dẫn ra,
khi Lý Quỳ thấy kẻ đón cha, trong cảnh khốn nguy, chưa dám nghĩ tới, sau thấy kẻ
được về thăm mẹ, mới động tấm lòng, một tấm lòng thực Lý Quỳ lạn mạn, một vì
Tống Giang dụng ý đón cha, chưa đủ động đến Lý Quỳ, sau thêm Công Tôn Thắng
xin về thăm mẹ, mới động đến Lý Quỳ, mới thấy Tống Giang quyền bá vô dụng;
Kinh Dịch nói: Trung Phù, ý rằng có đức tin thì cảm động đến cả vật vô tri, Trung
Phù, vốn vô vi mà hóa hành cho cả thiên hạ thì ra Tống Giang chỉ giả dối đối với
thiên hạ, còn giảng đến đạo lớn làm sao mà vẫn rằng: Thay Trời làm Đạo?
Tự mình đón cha thì rằng dù chết cũng không oán; Kẻ khác đón mẹ, lại rằng lỡ gặp
hại thì sao? Đức Thánh dạy rằng: Trung với thứ, khi đã không hết lòng với người
thì đến mình cũng chả thành thực; không ngờ lại có một thiên luận đạo rất hay này.
Giống như Tỳ Quan chép sử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.