Lưu Băng lạnh lẽo nhìn cô ta, im lặng.
Thiết Sa Hạnh ỏn ẻn: “Chỉ cần anh đồng ý lấy em, em hứa sẽ bỏ qua cho
cha anh. Liệt Viêm Đường cùng Hải Hưng Bang sẽ thành người một nhà,
không phân cao thấp. Được không anh?”. Lưu Băng vẫn im lặng khinh bỉ
nhìn Thiết Sa Hạnh. Tất cả mọi người có mặt đều thấy rõ vẻ coi thường đó.
Thiết Sa Hạnh cuống cả lên, giở giọng đe dọa: “Mục Lưu Băng, nếu anh
không nghe lời tôi, tôi sẽ hủy diệt Liệt Viêm Đường ngay lập tức. Từ nay,
Liệt Viêm Đường sẽ không còn đất dung thân trong giang hồ nữa!”.
Vẻ chán nản và ghê tởm dâng đầy mặt Lưu Băng, anh đưa ánh mắt đi nơi
khác, không thèm nhìn cô ta nữa.
Thấy lời đe dọa không hiệu quả, Thiết Sa Hạnh uất ức hét lớn: “Mục Lưu
Băng, tôi thề là trong mười ngày, anh sẽ thấy xác của bố anh”.
Lưu Băng hỏi lại: “Thật không?”.
Thiết Sa Hạnh đắc ý cười phá lên khi thấy chiêu này hiệu nghiệm: “Sao?
Đứa con ngoan? Sợ rồi phải không? Nếu anh không lấy tôi, bố anh sẽ chết
không có đất chôn!”.
Lưu Băng mặt vẫn lạnh tanh, cười nhạt: “Cám ơn!”.
Thiết Sa Hạnh và tất thảy mọi người đều ngạc nhiên cùng cực, lẽ nào Lưu
Băng không lo sợ cho tính mạng của bố mình?
Thiết Sa Hạnh sa sầm mặt, gằn giọng hỏi: “Tóm lại, anh vẫn cương quyết
không lấy tôi phải không?”.
Lưu Băng cười phá lên, đầy nhạo báng: “Không đời nào. Lấy một con quái
nhân còn thích hơn lấy cô. Ít ra quái nhân tuy xấu còn có lương tâm. Cô
làm gì có thứ đó”.
Thiết Sa Hạnh tức đến nỗi mặt mày co rúm, hét vang: “Lưu Băng, anh sẽ
phải hối hận. Tôi nhất định sẽ lấy anh bằng được, dù chỉ là một cái xác”.
Hiểu Khê không nhịn nổi nữa, lại cất tiếng: “Đồ vô liêm sỉ nhất thế giới
kia, đồ không có lông mày kia!”.
Thiết Sa Hạnh bị chạm vào nỗi đau, lại lồng lên: “Mày nói gì? Mày dám
nói…”.
“Đồ không có lông mày!”, Hiểu Khê cười sung sướng, “Thế mà cứ tưởng
mình là người đẹp mĩ miều cơ đấy. Quả đúng là Thiết tiểu thư nhà ta không