biết mình biết người”.
Thiết Sa Hạnh quắc mắt nhìn Hiểu Khê: “Mày dám trêu chọc ta?”.
Hiểu Khê ra vẻ ngạc nhiên: “Ồ, cô tiến bộ nhanh đấy!”.
Thấy tình địch ngạo mạn và trêu ngươi, Thiết Sa Hạnh tức uất người, chỉ
muốn băm Hiểu Khê ra ngàn mảnh nhỏ. Cô ta giận dữ thét lớn: “Giết chết
con nha đầu thối cho ta”.
Đám vệ sĩ của Thiết Sa Hạnh nhanh chóng xong tới vây quanh Lưu Băng
và Hiểu Khê. Đứa nào cũng được trang bị kĩ càng, có dao, côn, roi sắt, và
cả xích chùy nữa. Hiểu Khê nhìn lại mình, chỉ có tay không, gay thật. Gần
đây Hiểu Khê luôn gặp phải các sự cố kiểu này. Và cô đang tính về việc
mang theo mình một vũ khí phòng thân nhưng nghĩ mãi chưa biết dùng loại
gì gọn nhẹ lại được việc. Côn, dao, kiếm… đều không ổn. Lẽ ra một dây roi
là hợp nhất, mềm mại, gọn nhẹ, đánh nhau cũng lợi hại vô cùng. Trí nhớ
của Hiểu Khê đang ra sức lục lại về hình ảnh dây roi. Ai đã dùng nó rồi
nhỉ?
“Vút” một cái, cả lũ vệ sĩ đang hùng hổ vây quanh chợt thét lên, vũ khí
đồng loạt rơi xuống đất và nhảy lùi về phía sau. Đồng xuất hiện, cô sử dụng
vũ khí là dây roi.
Thiết Sa Hạnh điên tiết vì bị Đồng phá đám liền chỉ tay về phía Đồng mắng
xối xả: “Con nha đầu thối kia, dám phá đám chuyện của ta sao? Quá to
gan”.
Hiểu Khê phá lên cười: “Thiết Sa Hạnh, cô chưa tốt nghiệp cấp một sao?”.
Thiết Sa Hạnh cực kỳ ngạc nhiên nhìn Hiểu Khê: “Sao… sao mày biết…?
Ai đã kể cho mày?”.
Quả thật từ trước đến giờ, mọi người chỉ biết cô ta đã tốt nghiệp cấp hai.
Hiểu Khê vẫn cúi gập người, cười đến chảy nước mắt: “Dễ ợt, cô chỉ biết
nói mỗi một từ ‘đồ nha đầu thối’. Vốn từ nghèo nàn như vậy chỉ có ở học
sinh cấp một thôi”.
Thiết Sa Hạnh không còn giữ nổi bình tĩnh, quát lớn: “Con nha đầu thối
kia, mày sẽ phải ân hận. Tưởng có người cứu viện sao? Đừng hòng. Đánh
chết hai con nha đầu thối cho ta”.
Nhưng đám vệ sĩ vẫn đứng im phăng phắc, chỉ lấm lét đưa mắt nhìn nhau