bất lực. Thiết Sa Hạnh gào lớn: “Lũ ngu này, lên đi chứ? Chúng mày sợ
một đứa con gái như vậy sao?”.
Một đàn em bước lên, nói nhỏ: “Tiểu thư, chúng có quân cứu viện ạ”.
Thiết Sa Hạnh quay lại nhìn, thì ra có bốn mươi vệ sĩ lực lưỡng của Liệt
Viêm Đường đã xuất hiện từ lúc nào. Gã đàn em lại thì thào: “Tiểu thư,
chạy thôi, nếu không chúng ta sẽ thua mất”. Thiết Sa Hạnh cũng hoảng sợ
tháo chạy cùng đám vệ sĩ. Tốp người của Liệt Viêm Đường đùng đùng đuổi
theo, chấn động cả một góc phố.
Để cám ơn Đồng đã đưa đám vệ sĩ của Liệt Viêm Đường tới cứu, Hiểu Khê
nằng nặc mời cô ở lại cùng ăn tối. Giằng co mãi, Đồng mới nhận lời. Trong
bữa cơm, Hiểu Khê ra sức gắp thức ăn cho Đồng: “Đồng ăn nhiều vào nhé,
món này do mình làm đấy. Hôm nay may có cậu tới giúp, nếu không bọn
mình đã bị đánh chết mất”.
Đồng khiêm tốn đáp: “Có gì đâu, bảo vệ Mục thiếu gia là nhiệm vụ của
mình mà”.
Hiểu Khê hơi ngạc nhiên: “Ơ hay, tưởng nhiệm vụ của cậu là bảo vệ cho
Mục đại nhân chứ?”.
Đồng lắc đầu: “Không, Mục đại nhân sai mình về bảo vệ cho Mục thiếu gia
vì biết Thiết Sa Hạnh nhất định sẽ không bỏ qua”.
Hiểu Khê gật gù rồi trách Lưu Băng: “Anh chả quan tâm đến bố anh gì cả.
Ông quan tâm tới anh như vậy, còn cử Đồng mang vệ sĩ đến nữa, anh
xem…”.
Lưu Băng cắt ngang bằng giọng lạnh lùng: “Anh không có bố”.
Đồng nói bằng giọng tha thiết: “Mục thiếu gia nghĩ lại đi. Mục đại nhân
cực kỳ quan tâm và lo lắng cho thiếu gia, thậm chí sai tôi bảo vệ thiếu gia
hai mươi bốn tiếng đồng hồ”.
Lưu Băng bực mình, quát Đồng: “Thôi, im đi!”.
Nhưng Đồng vẫn không sợ, ra sức nói tiếp: “Xin thiếu gia nghĩ lại. Mục đại
nhân đã phải trả giá đắt vì thiếu gia. Thiếu gia không nên như vậy”.
“Cô đi đi, tôi không muốn nghe nữa”, Lưu Băng điên tiết, đứng phắt dậy.
Đồng vẫn cố khuyên can: “Mục đại nhân là bố cậu. Đó là sự thật không thể
thay đổi. Dù vì bất kỳ lý do gì. Thấy bố mình gặp nguy hiểm có thể mất