Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
CHƯƠNG 3
Trong lớp học tiếng Anh, Hiểu Khê như người mất hồn, cứ đắm đuối nhìn
ra cửa sổ. Tiểu Tuyền gọi mãi, Hiểu Khê vẫn không chú ý, hồn cô như lơ
lửng trên tán cây ngoài kia. Mãi cho đến khi bị Tuyền phát nhẹ vào lưng,
Hiểu Khê mới giật mình, quay lại. Tiểu Tuyền tò mò: “Hiểu Khê, cậu đang
có chuyện gì thế? Cứ như người mất hồn”.
Hiểu Khê vội lắc đầu: “Có gì đâu. Mình vẫn ổn mà”.
Tiểu Tuyền nói tiếp: “Còn chối hả? Cậu ủ rũ suốt hơn một tuần qua, mặt
mũi như người đưa đám, ai mà chẳng nhận ra. Dù cậu có giả bộ vui vẻ cũng
không che giấu được đâu. Thực sự đã xảy ra chuyện gì? Cậu cứ nói thật đi.
Là bạn bè với nhau mà còn ngại”.
Hiểu Khê giật mình, quay phắt lại: “Sao? Trông mình lo lắng à? Các cậu
đều thấy thế à?”.
Tiểu Tuyền gật gù: “Còn không nữa. Mình nhìn mặt cậu là nhận ra ngay, có
gì đâu”.
Hiểu Khê luống cuống: “Trời, vậy sao bây giờ? Mình đã cố gắng giả vờ
lắm mà. Chả lẽ lại thất bại?”.
Cô bạn ngạc nhiên: “Hiểu Khê, cậu đừng giấu nữa. Có việc gì phải đóng
kịch thế? Cậu không muốn mọi người biết sao?”.
Hiểu Khê thanh minh: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ hơi buồn một
tý. Nhưng mình không muốn các bạn vì thế mà buồn lây”.
Tiểu Tuyền tươi tỉnh nói: “Giời ạ, tưởng gì nghiêm trọng. Để mình dạy cậu
cách đóng kịch nhé. Bảo đảm cậu trở thành ngôi sao ngay”.
Hiểu Khê mừng ra mặt, túm chặt lấy tay Tiểu Tuyền, giục giã: “Cậu nói
nhanh lên”.
Tiểu Tuyền, với vẻ mặt đăm chiêu, chậm rãi giảng giải: “Cậu phải áp dụng
cách hoang tưởng. Mặc dù cậu hiện có chuyện buồn, nhưng do muốn giả
vờ vui vẻ, không để ai phát hiện ra, cậu phải tưởng tượng vừa trúng số độc
đắc chẳng hạn, hoặc vừa lấy được người mà cậu yêu bấy lâu. Chỉ có nghĩ