THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 157

đến những chuyện vui, tâm trạng cậu mới vui vẻ lên được. Còn khi nói
chuyện với người khác, dù phải nói những lời mà mình không thích, cậu
cũng đừng nghĩ là mình đang nói dối bởi cứ nghĩ thế, cậu sẽ không thấy tự
nhiên tý nào”.
Hiểu Khê mắt tròn mắt dẹt thán phục: “Thế à, hay nhỉ!”.
Tiểu Tuyền càng đắc ý, ra sức mách bạn: “Đúng thế đấy, cứ làm theo mình
nói, không sai đâu. Ví dụ nhé, thầy giáo tiếng Anh của chúng mình dạy rất
chán, đúng không?”.
Hiểu Khê nhất trí ngay: “Ừ, thế nên mình không thể tập trung được”.
Tiểu Tuyền nói tiếp: “Tất nhiên, khi muốn nói dối rằng: ‘Thầy ơi, em rất
thích giờ thầy dạy’, cậu phải làm sao cho điệu bộ và lời nói thật tự nhiên,
để thầy không chút nghi ngờ”.
Hiểu Khê rên rỉ: “Khó lắm, mình cứ thấy ngượng mồm ấy, không biết nói
sao nữa”.
Tiểu Tuyền động viên: “Có mình đây, cậu cứ yên tâm. Nhìn mình mà học
tập này. Trước hết, phải đọc thầm ba lần ‘Thầy ơi, em rất thích giờ thầy
dạy’…”. Nói xong, cả gương mặt Tiểu Tuyền chợt biến đổi lạ thường, sáng
rực và tươi tắn. Cô chăm chú ngồi nghe giảng như nuốt lấy từng lời thầy
dạy.
Nhìn thấy Tiểu Tuyền say sưa nghe giảng, thầy giáo tiếng Anh rất vui và
khen ngợi cô ngay trước lớp: “Tiểu Tuyền rất chăm chú nghe giảng, chắc
chắn là nhớ bài rất chắc. Các em phải học tập bạn, phải nghe giảng thật kỹ
nhé!”.
Tiểu Tuyền quay sang Hiểu Khê, vui vẻ nháy mắt: “Thế nào, cậu học được
chưa?”.
Hiểu Khê phân vân: “Mình cũng không biết nữa, sợ sợ thế nào ấy…”.
Tiểu Tuyền động viên: “Cố gắng lên nào, đọc thầm mấy câu như mình dặn
ấy. Nào, làm đi!”.
Hiểu Khê mở to mắt, bắt chước thái độ như Tiểu Tuyền đã làm, chăm chú
nhìn thầy giáo… Nhưng khổ nỗi, sự chăm chú của cô lại không đạt yêu
cầu. Thầy giáo nhìn Hiểu Khê rất khó chịu: “Hiểu Khê, sao mặt mũi em
khổ sở thế kia? Hay là em bị đau bụng?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.