THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 155

mạng, thiếu gia cũng không động lòng sao?”.
Lưu Băng quay lại nhìn Đồng, cười nhạt: “Sao? Cô oán trách tôi ư? Tại tôi
gây ra kết cục ngày hôm nay ư? Đừng quên trước đây trong tay ông tôi,
Liệt Viêm Đường hùng mạnh như thế nào. Nhưng chỉ trong tám năm, Mục
Anh Hùng đã biến nó thành số không”. Càng nói, Lưu Băng càng phẫn nộ,
giọng anh rất to: “Người thì phản bội, kẻ thì bỏ đi, để Thiết Đại Kỳ chớp
được cơ hội khuếch trương thanh thế, phát triển thế lực. Thế mà Mục Anh
Hùng còn định gả bán tôi để giữ vững vị trí của mình. Thật nhục nhã”.
Đồng vẫn nhẹ nhàng: “Đó chỉ là ý kiến của Mục đại nhân, chứ người không
hề ép thiếu gia. Nếu thiếu gia không thích thì không lấy mà. Mục đại nhân
vẫn tôn trọng tình phụ tử với thiếu gia”.
Lưu Băng nhìn thẳng vào mắt Đồng, gằn giọng nói: “Tôi nhắc lại cho cô rõ
lần cuối nhé, tôi không có bố. Nếu cô còn cố nói thay ông ấy, đừng bao giờ
xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Đồng im lặng, mặt tái nhợt.
Hiểu Khê thấy tình hình không ổn liền đứng lên can ngay: “Mỗi người bớt
một câu đi được không? Đó là quan niệm riêng thôi. Chẳng hạn như, có
người thích món cá hấp, có người lại thích cá chua ngọt, hoặc có người cho
rằng món gì cũng ngon”. Ngừng một lúc quan sát thái độ của hai người, có
vẻ họ đã chùng xuống, Hiểu Khê nói tiếp: “Đồng, cậu ăn thử món cá mình
làm đi. Ngon lắm đấy”.
Đồng lạnh lùng nói: “Mình không ăn cá”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Tại sao? Cá rất bổ mà”.
Đồng đáp qua quýt: “Vì cá có xương”.
Hiểu Khê vẫn kinh ngạc: “Chả lẽ vì có xương nên cậu không ăn ư?”.
Đồng đáp, đầy vẻ khó hiểu: “Từ nhỏ thầy đã dạy rằng, không nên lãng phí
thời gian vào những việc vô ích”.
Hiểu Khê thấy Đồng thật kỳ lạ, cuộc sống và quan niệm của cô ta thật khó
hiểu. Sao lại có thể chê những miếng cá béo mẫm thế kia cơ chứ?

Hết chương 2

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.