Ông nhắm mắt lại trầm ngâm: “Hiểu Khê, ông hiểu ý của cháu. Vì Liệt
Viêm Đường này, ông không những phải trả giá cho chính cuộc đời của
mình, mà còn hy sinh cả hai đứa con”.
Hiểu Khê vẫn nói không thôi: “Ông còn hy sinh con dâu mình, ông thông
gia, và cả tuổi thơ của cháu nội mình nữa”. Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào
ông: “Vì danh vọng của mình, đã có quá nhiều người trở thành vật hy sinh
rồi, ông ạ”.
“Nhưng cũng chính vì đã có quá nhiều người hy sinh vì Liệt Viêm Đường
rồi…”. Đột nhiên ông mở to mắt, phát ra những tia sáng gấp gáp. “…nếu
bây giờ chúng ta bỏ mặc nó, không phải là uổng phí mọi cố gắng ban đầu
rồi sao?”.
Giọng Hiểu Khê đầy châm biếm: “Ông xem đó là cố gắng, là hy sinh đơn
giản vậy sao? Cháu lại nghĩ đó là tội ác. Dã tâm và tham vọng là hai thứ
đáng sợ nhất trên thế gian này. Nó có thể làm cho người ta trở nên ngông
cuồng. Sự ngông cuồng không những làm tổn thương rất nhiều người vô tội
mà còn làm cho chính bản thân họ không bao giờ biết quay đầu dừng lại”.
“Cháu…”, cơ mặt của ông bắt đầu co giật.
Hiểu Khê nói tiếp, đầy cương quyết: “Cháu không muốn để anh Lưu Băng
trở thành một kẻ ngông cuồng”. Cô nhìn ông kiên quyết: “Cháu sẽ cố gắng
hết mình để giúp anh ấy thoát khỏi đám bùn lầy. Cháu không muốn trên
người anh ấy dính một vết máu nào, dù là máu của người khác. Cháu muốn
anh ấy sống một cuộc sống thanh bạch, không hổ thẹn với lòng mình”.
Mặt ông nội co giật mạnh hơn. Ông rời khỏi chiếc ghế: “Tại sao cháu lại ở
đây? Cháu là một người mà suy nghĩ không hề dính nửa vết hoen ố nào,
cháu ở đây không cảm thấy khó chịu sao?”.
Hiểu Khê cũng đứng lên: “Cháu không hề thích nơi này, nhưng cháu yêu
anh Lưu Băng”.
Ông dùng đôi tay xanh gầy của mình vỗ lên vai cô: “Khá, khá lắm, thế này
thì ta có thể yên tâm rồi… Hiểu Khê, đừng nghĩ ông là người xấu xa đến
như vậy. Ông chỉ không nỡ thấy Liệt Viêm Đường bị diệt vong thôi. Nhưng
còn Lưu Băng, dù sao nó cũng là đứa cháu duy nhất của ông…”.
Hiểu Khê nhìn ông với con mắt cảm kích: “Ông, có thể cháu đã nói ra