thế trước khi cô xuất phát, Thiết Đại Kì chắc chắn đã căn dặn cô nhiều lần,
để cô đừng hành động lỗ mãng giết chết tôi vì bất kỳ lý do nào. Vì nếu tôi
còn sống sẽ có ích hơn cái xác chết của tôi rất nhiều. Tôi nói có đúng
không?”.
Thiết Sa Hạnh không nói được thêm lời nào.
Lúc này, từ sau lưng của Thiết Sa Hạnh xuất hiện một vệ sĩ cao gầy. Hiểu
Khê trông thấy hắn, lập tức biết rằng chuyện không hay. Anh ta chính là
người cô gặp lần trước, được cho rằng khá thông minh, tên gọi Tây Sơn.
Tây Sơn đến bên Thiết Sa Hạnh đang đứng ngây ra, nhỏ nhẹ nhắc: “Tiểu
thơ đừng bị trúng kế. Cô ta đang kéo dài thời gian để đợi cứu binh đến đấy.
Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hãy nhanh chóng hành động
để hoàn thành nhiệm vụ”. L
ời nói đó đã làm thức tỉnh người đang mơ màng. Thiết Sa Hạnh trừng mắt
quát: “Minh Hiểu Khê đồ nha đầu thối tha kia! Tao không bị mắc lừa mày
đâu! Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu như tao có thể bắt sống mày đem
về tất nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu mày phản kháng, tao vẫn có thể bắn
chết mày đấy”.
Hiểu Khê ra vẻ không hiêu: “Tại sao cô lại thù tôi đến thế nhỉ?”.
Thiết Sa Hạnh hét lớn: “Nhảm nhí! Mày đã cướp đi anh Lưu Băng của tao.
Tao giận đến nỗi muốn lóc da, rút gân, ăn thịt mày!”.
Hiểu Khê càng tỏ ra lạ lẫm: “Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã luôn
miệng bảo rằng tôi cướp anh Lưu Băng của cô. Cô thật sự nghĩ rằng nếu
như không có tôi, anh Lưu Băng sẽ thuộc về cô sao?”
“Đương nhiên rồi!” Thiết Sa Hạnh đáp không chút do dự. “Tao với anh
Lưu băng là bạn thanh mai trúc mã. Nếu như không có mày, anh ấy không
yêu tao thì còn đi yêu ai khác nữa sao?”.
Hiểu Khê làm bộ sững sốt: “Ồ, hai người là bạn thanh mai trúc mã à? Từ
khi nào vậy?”.
“Bọn tao đã quen nhau mười chín năm rồi!”, Thiết Sa Hạnh tự hào khoe.
Hiểu Khê thở dài: “Lâu dến thế kia à? Hình như không phải đâu, anh Lưu
Băng vẫn chưa đủ mười chín tuổi. Sao cô có thể quen anh ấy mười chín
năm được?”.