vàng, cô đã chạm phải tay của Giản Triệt. Hiểu Khê lại đờ người ra. Thật
ấm áp… Thật êm dịu… Cứ như một luồng điện chạy qua… Mình làm sao
thế này, Hiểu Khê hoảng hốt, rồi ra sức lấy tay đánh mạnh lên đầu mình.
Giản Triệt vội vã đặt các thứ trong tay lại, nhẹ nhàng vuốt lên đầu Hiểu
Khê: “Ngốc ạ! Làm gì mà phải đánh mình mạnh như thế chứ? Có đau lắm
không?”.
Bàn tay của anh thật thần diệu, chạm tới đâu, vết đau dịu hẳn đến đó. Đầu
của Hiểu Khê chợt thư thái lạ thường, chưa bao giờ cô cảm thấy dễ chịu
đến vậy. “Thôi, không được nghĩ ngợi lung tung”, cô dùng toàn bộ sức
mạnh của mình nhắc nhở chính mình và buột miệng nói ra câu đầu tiên mà
cô có thể nghĩ ra: “Làm gì vậy?”
“Hả?”, Giản Triệt ngạc nhiên hỏi lại.
Hiểu Khê lúng túng, nói lảng sang chuyện khác: “Không. Em…ý em là…
anh muốn làm món gì cho buổi tối nay?”.
Giản Triệt thích thú nhìn cô: “Em có ý kiến gì hay không? Nếu không, em
giúp anh làm vài món, được chứ?”.
Hiểu Khê nghĩ thầm, chết thật, chả lẽ lại từ chối. Nhưng rồi cô hít một hơi
thật sâu, vì bạn bè đành dốc hết sức mình vậy, cô đáp: “Được!”, rồi hăm hở
lao vào đống thức ăn.
Trong phòng ăn, Đông Hạo Tuyết vui mừng reo vang trước các dĩa thức ăn
đầy ứ hự: “Trời ơi, bữa tối nhiều món quá, em hoa hết mắt đây này. Em
phải nếm hết mới được”. Rồi không đợi ai gắp mời trước, Hạo Tuyết bắt
đầu nếm lần lượt từng món:
“Món cá chưng của anh Triệt ngon lắm!... Món bánh xếp nhân tôm, chà…
mùi vị ngon tuyệt”. Hiểu Khê mắt sáng lên nghe cô bé bình phẩm. Hạo
Tuyết nhai thật kỹ món thứ ba, chụt chụt lưỡi, ra chiều ưng ý lắm, tấm tắc:
“Tuyệt vời… món gà xào ớt này không cay lắm, rất ngon. Màu sắc phối
hợp thật bắt mắt, kết hợp đủ các hương vị… anh Triệt giỏi quá!”
Phong Giản Triệt nhìn về phía Minh Hiểu Khê, cười: “Không phải anh làm
đâu. Đầu bếp làm món này là Hiểu Khê”.
Hạo Tuyết ngạc nhiên nhìn Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê làm món này sao?”.
Hiểu Khê cười ngượng ngùng: “Ừ”.